CHƯƠNG 67: VỀ NHÀ
Có dự định, Trần Hạo liền bắt đầu chuẩn bị.
Đầu tiên cần một chiếc xe, cũng không cần quá đắt, chừng hai mươi vạn là được, có xe làm gì đều thuận tiện. Trần Hạo lúc trước cũng dành một chút thời gian tìm hiểu mẫu xe SUV mà mình thích có trên thị trường, cuối cùng nhìn trúng chiếc Tiguan TSI 2.0.
Xe này không chỉ có ngoại hình thời thượng, thiết kế nội thất cũng tương đối thoải mái dễ chịu, cửa sổ trên nóc xe cũng đủ lớn, tương đối phù hợp khẩu vị Trần Hạo.
Tiếp theo chính là chuẩn bị lễ vật.
Trở về nhà là vì cha mẹ, cho nên Trần Hạo chuẩn bị lễ vật để đưa cho cha mẹ mình.
Các loại sản phẩm dinh dưỡng cao cấp, một vài trang sức cho người trung niên thì nhất định phải có rồi, Trần Hạo mua thêm ngọc khí và một chút đồ gỗ tinh phẩm. Sau đó đem Khai Quang rồi đưa cho cha mẹ.
Biết trên thế giới này có quỷ, dù là mấy chục năm trước không phát giác gì, cũng không có gặp qua, thế nhưng Trần Hạo cũng không dám hoàn toàn khẳng định tương lai cha mẹ sẽ không gặp phải sự tình này, cho nên vì để phòng vạn nhất, chuẩn bị pháp khí khai quang cho cha mẹ là yên tâm nhất.
Sau khi mua về, Trần Hạo trực tiếp khai quang cho mấy món ngọc khí.
Khá lắm, hàng thật lúc khai quang quả nhiên tiêu hao khá lớn.
Một cái vòng tay phỉ thúy khai quang, trực tiếp tiêu hao năm năm đạo hạnh của Trần Hạo, gấp hẳn 5 lần so với ngọc giả.
Bất quá hiệu quả cũng rất thật tốt.
Vòng tay phỉ thúy: pháp khí khai quang, gia trì dưỡng sinh, tĩnh khí, trừ tà, khu khí.
Bốn loại gia trì, hiệu quả trừ tà không nói đến, nhưng dưỡng sinh, tĩnh khí, khu khí ba loại này lại làm Trần Hạo vui mừng nhất.
Ngọc khí dưỡng sinh, bình tâm tĩnh khí, xua tan âm tà sát khí, toàn là phương diện bảo vệ thân thể.
Có ba loại năng lực bảo vệ này, thân thể của mẹ cũng sẽ càng ngày càng tốt, sống lâu trăm tuổi không phải là không thể.
Đương nhiên, ngọc thật khai quang cũng hoàn toàn không phải giả ngọc có thể so sánh, giả ngọc là cưỡng ép chuyển biến, tuổi thọ có hạn, cho dù lấy đạo hạnh gia trì, nếu không gặp ngoài ý muốn, nhiều nhất ba năm năm liền sẽ trở nên bình thường, mà ngọc thật nội uẩn linh cơ, sai khi đeo vào, người nuôi ngọc, ngọc nuôi người, không chỉ có thể bảo tồn lâu dài, mặc dù có chỗ tiêu hao nhưng cũng có thể tự thân khôi phục.
Có thể nói, đây mới gọi là pháp khí chân chính, giá trị không thể đo lường.
Có ngọc khí kinh hỉ, Trần Hạo vội vàng lại khai quang cho mấy món đồ gỗ.
Đồng dạng, tiêu hao năm năm đạo hạnh, đồ gỗ phát sinh biến hóa.
Đàn hương châu: pháp khí khai quang, gia trì dưỡng sinh, trừ tà, tĩnh khí, ngưng thần.
Hiệu quả cùng vòng tay cơ bản giống nhau, công năng chủ yếu đều là nhằm vào bảo vệ thân thể.
Thấy thế, Trần Hạo phi thường hài lòng, lễ vật này hắn khá vừa ý.
Dù sao tà ma cũng không phải chỗ nào đều có, quê quán ở nhiều năm như vậy cũng không có nghe nói có nhiều loại sự tình này, cho nên pháp khí khai quang có năng lực che chở nhất định là được, chủ yếu vẫn là dưỡng sinh làm chủ.
Xe cùng lễ vật đều chuẩn bị xong, Trần Hạo liền gọi cho Chu Cương, nói mình dự định về nhà.
Hiếu kính cha mẹ là chuyện tốt, Chu Cương đương nhiên sẽ không nói cái gì, chỉ là lôi kéo Trần Hạo cùng Vương Chấn ra ngoài ăn một bữa tiệc chia tay tạm thời.
Xử lý xong cũng không còn chuyện gì khác, Trần Hạo cùng ngày liền lái xe, mang theo mèo mun và gà trống rời khỏi Thạch Thành.
Từ Thạch Thành đến tỉnh phía bắc, bất quá bảy tám trăm cây số, lái xe nhanh, mấy giờ là có thể đến nơi.
Trần Hạo mặc dù lúc lên đại học đã thi bằng lái, nghỉ hè còn chuyên môn mượn xe rèn luyện tay nghề, thế nên kỹ thuật không có vấn đề.
Chỉ là vì lý do an toàn, hắn chạy rất chậm, chỉ muốn chạy an toàn một chút.
Một đường lao vùn vụt, bình an vô sự, dưới sự hướng dẫn của tấm bản chỉ đường, không đến bốn giờ, Trần Hạo liền tiến vào Bắc Tỉnh. Sau đó lại qua hai giờ, Trần Hạo thấy được quê nhà của mình, Đào Thành.
Khi còn bé, Trần Hạo vẫn còn ở vùng nông thôn ngoại ô Đào Thành, dựa vào nuôi cá thu lợi, gia đình có chút tích súc, lúc hắn lên sơ trung để tiện cho việc học hành, cha mẹ vào thành phố thuê cho hắn một căn phòng trọ.
Cho đến ngày nay, ban đầu ở bên trong thân bằng hảo hữu cũng coi như là gia đình khá là giàu có, bởi vì về sau nhiều người cũng bắt đầu nuôi cá, lợi nhuận dần dần giảm bớt, bây giờ cũng chỉ là một gia đình bình thường bậc trung, không giàu có, cũng không lo cái ăn cái mặc.
Cách nhà càng ngày càng gần, Trần Hạo cũng không khỏi có chút kích động.
Mặc dù mới đi làm không lâu, nhưng đi học nhiều năm, cho dù kỳ nghỉ phần lớn cũng lựa chọn đi làm thêm, tích lũy kinh nghiệm xã hội, cho nên thời gian ở bên cha mẹ vô cùng ít ỏi.
Ngẫm lại cha mẹ trong nhà ngậm đắng nuốt cay hơn hai mươi năm, không cầu hồi báo, Trần Hạo bây giờ cũng coi như trưởng thành, khó tránh khỏi cảm khái rất nhiều.
Cha mẹ còn sống, phải cố gắng tận hiếu, đây là hiếu đạo truyền thống của Hoa Hạ.
Mà bây giờ xã hội nhanh chóng phát triển, thế nhân táo bạo, đồng tiền trở thành thứ quan trọng nhất, rất nhiều người mặc dù vất vả dốc sức làm, công thành danh toại, thế nhưng lúc quay đầu nhìn lại, người cha người mẹ hy sinh tất cả cho mình đã không kịp hưởng thụ vinh hoa phú quý mà mình mang về nữa rồi.
Thế gian hối hận, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Trần Hạo không muốn thể nghiệm loại thống khổ này, cho nên hắn trở về, trong lòng cũng hạ quyết tâm, lần này nhất định phải hảo hảo bên cạnh gia đình, đền bù cho những xa cách khi trước.
Lần nữa chạy được mấy chục phút, Trần Hạo tiến vào cổng vào thị trấn quen thuộc.
Bắc Tỉnh là một cái địa khu bình nguyên, Trường Giang chảy ngang, nhánh sông vô số, trước đây thật lâu cũng coi là vùng đất phì nhiêu, thủy đạo bốn phương thông suốt, là một nới phong thủy khá tốt.
Cái tên Thông Khẩu Trấn này có được là hồi xưa nơi này là một cái bến tàu tấp nập trên sông, bất quá theo thời gian biến hóa, cái bên tàu này dần biến mất, vùng sông nước biến thành đất đai màu mỡ. Thông Khẩu Trấn cũng bởi vậy từ bến tàu biến thành tiểu trấn tụ tập nhiều nhân khẩu.
Thời điểm tiến vào tiểu trấn đã là chạng vạng tối, sắc trời dần tối, đèn đuốc sáng lên, bởi vì rất nhiều người đi lên thành phố làm ăn nên tiểu trấn khá vắng vẻ, có chút an bình.
Trần Hạo lái xe, chậm rãi tới gần nhà mình.
Nhà hắn ở bên cạnh khu chợ trong trấn, cũng xem như là nơi náo nhiệt nhất ở trong Thông Khẩu Trấn này. Bất quá lúc này trong chợ chỉ còn có vài quấy bán thức ăn sáng đèn, cũng rất là an tĩnh.
Xe dừng lại trước cửa, Trần Hạo thông qua cửa sổ xe nhìn vào, đèn trong nhà sáng, cha mẹ hẳn là ở nhà.
Lập tức, Trần Hạo liền cười, lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của mẹ hắn.
Điện thoại vang lên một tiếng liền kết nối, sau đó âm thanh ngạc nhiên của mẹ hắn truyền đến:
- Trần Hạo, sao hôm nay lại gọi điện cho mẹ thế? Có chuyện gì không?
Khóe miệng Trần Hạo giật giật, trong lòng thở dài.
Làm cha làm mẹ, gọi điện thoại, trước tiên là hỏi con mình có gặp phải chuyện gì hay không, thật sự là ấm lòng, lại vừa hổ thẹn.
- Mẹ, mẹ nhìn ra phía ngoài cửa sổ xem.
Trần Hạo cười hì hì nói.
Ngoài cửa sổ?
Trong phòng ngủ, Trần mẫu một mặt kinh ngạc, chợt bà đi xuống giường, chạy tới trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ ra.
Tích tích!
Trần Hạo kịp thời ấn loa, sau đó mở cửa xe, vẫy vẫy tay.
- Con trở về rồi? Ui trời, làm sao không nói trước cho mẹ, chờ mẹ một chút.
Trần mẫu một mặt kinh hỉ, oán trách nói một câu, liền xoay người nhốt cửa sổ.
Không bao lâu, Trần mẫu mở cửa lớn ra, nhìn thấy Trần Hạo đã xuống xe, lần nữa trách cứ:
- Làm sao đột nhiên trở về rồi? Cũng không gọi điện nói với mẹ một tiếng.
Trần Hạo cười nói:
- Còn không phải là muốn gây bất ngờ cho mẹ sao, mẹ hài lòng hay không?
- Bất ngờ cái đầu mày, dọa mẹ một hồi, đã trễ thế như vậy, con có ăn cơm chưa? Trong nhà cũng không còn đồ ăn nữa, nếu không mẹ đi mua cho con một tô mỳ nha.
Trần mẫu hỏi.
Trần Hạo nói:
- Được, mẹ cứ mua đại món gì... A , bên kia là...
Lời còn chưa dứt, Trần Hạo đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía cuối phố. Một ngôi nhà cách mấy chục mét, mấy người đang dựng lều.
Trần mẫu nhìn thoáng qua, thở dài nói:
- Là Dương nãi nãi chết, lão nhân gia cũng không dễ dàng, một thân bệnh, nguyên bản chịu đựng qua mùa đông, tưởng là có thể lại kiên trì một năm, không ngờ tới đêm qua đột nhiên ra đi.
Trong đầu Trần Hạo hiện lên hình ảnh bà lão vóc người lưng gù, mặt mũi nhăn nheo, làm chao ăn cực kỳ ngon.
Minh Lâm - Lục Đạo