CHƯƠNG 88: QUỶ HỒ ĐOẠT XÁ
Thấy vậy Trần Hạo vội vàng buông tay.
Ánh mắt này không phải là của người bình thường, giống ánh mắt của dã thú. Cha mẹ ơi, rốt cuộc đây là cái gì?
Trần Hạo hơi nhíu mày, xoay người nhìn về phía lão đạo.
- Tứ Bình tiền bối, ngài biết về cái này không?
Lão đạo sĩ gật đầu, nói:
- Đây là một quỷ hồ, lúc cô Ngụy còn ở trong bụng mẹ đã bị nhập vào, may là trước đây bị Hổ Sơn Lăng Phong chân nhân dùng Trấn Hồn Ngọc trấn giữ, bình an một thời gian. Nhưng đó cũng không phải cách hay, muốn chữa tận gốc thì phải tìm cách khác, Lăng Phong chân nhân cũng một thời đi tìm phương pháp nhưng không may ông thời trẻ bị ám thương, cộng thêm tuổi tác đã cao nên ba năm trước đã tạ thế. Trước khi lâm chung, Lăng Phong chân nhân đem việc này giao phó cho tôi. Lão đạo đã tìm đọc sách cổ, biết được một phương pháp tưởng có thể bắt được quỷ hồ, chỉ tiếc là học không trọn nên không thể tiếp tục được.
Nói xong, lão đạo sĩ thở dài một tiếng, đối với việc này có chút xấu hổ vì không thể hoàn thành chuyện đã được giao phó.
Trần Hạo bừng tỉnh, hiểu được gợi ý trong Bùa Sơ Giải.
Quỷ hồ là hồ yêu có đạo hạnh chết mà thành.
Nhưng mà loại hồ ly này rất thông minh, nếu không chọc tới nó thì vì cớ gì xảy ra chuyện?
Phải biết rằng Thiên Đạo tuần hoàn, Luân Hồi có báo, đoạt xác như vậy chính là tránh được Luân Hồi, nhưng cũng không phải là chuyện tốt. Nếu thành công như vậy cũng sống không được lâu, kết cục là hồn phi phách tán, cơ bản là đồng vu quy tận.
Theo Trần Hạo biết được, có một phương pháp có thể đối phó được với loại chuyện này, đó chính là Khư Thú Phù.
Nhưng phù chú cần có máu của linh thú mới có thể vẽ được, linh thú công lực càng cao thì phù chú uy năng càng mạnh, đó là phương pháp đầu tiên trong bảy mươi hai thuật phù chú.
Đáng tiếc Trần Hạo không có máu linh thú, càng không có tư cách vẽ Khư Thú Phù. Nếu không tại Trấn Hải Tự cũng đâu cần mèo mun và gà ngốc chiến đấu với yêu hồn mãn xà, suýt nữa là làm bữa cơm cho đại xà yêu.
Biết được nguyên nhân, Trần Hạo nhìn tới vẻ mặt đầy mong đợi của ông Ngụy, hờ hững hỏi:
- Theo tôi được biết, quỷ hồ cũng không phải là ác hồn hung ác, nếu như ông không đắc tội thì căn bản sẽ không có chuyện này. Ông chủ Ngụy có thể giải thích cho tôi biết được không?
Ông chủ Ngụy sửng sốt, Trần Hạo không nói phương pháp trị liệu, lại hỏi về nguyên nhân.
Mà chuyện này ông ta cũng khó lòng mở miệng, trên mặt lộ ra vẻ hối hận.
- Hừ, làm thì cũng đã làm rồi, bây giờ ông còn không dám nói? Vậy thì để lão này nói nói.Con trai ta lúc còn trẻ cao ngạo, không tôn trọng quy tắc, lúc nào cũng mong mình phát tài. Cho nên nó gia nhập vào đám trộm mộ, quật mộ người chết trộm đồ cổ, buôn bán lấy tiền, ngày càng không biết tiết chế bản thân, rốt cục cũng gây chuyện. Trong một lần trộm mộ đã phá hủy đạo trường của quỷ hồ, bị quỷ hồ ghi hận, mượn đạo bảo rồi tới khi nó lấy vợ, liền muốn đoạt xá con gái nó. Tuy rằng lúc đó bị Lăng Phong chân nhân chấn trụ làm cháu gái ta sinh non, làm cho con dâu mất máu nhiều không đợi đến con gái đầy tháng liền qua đời. Đây là đều do con trai ta tạo nghiệt, vậy mà để cho cháu gái ta chịu tội, ông trời thật là đất bất công.
Ông lão mở miệng, mắt nhìn chằm chằm vào ông chủ Ngụy.
Ông Ngụy nghe nói vậy sắc mặt tái nhợt, cúi đầu không nói.
Nghe nói như thế, sắc mặt Trần Hạo lạnh tanh.
Có câu tự làm tự chịu, chính là nói người như thế.
Ngay cả lão đạo sĩ cùng đạo sĩ trẻ vô cùng kinh ngạc, cũng không biết rõ sự tình uẩn khúc này.
Ông lão nói xong, nhìn về phía Trần Hạo, giọng khẩn khoản:
- Trần đại sư, tôi biết nhân quả báo ứng, con ta trước kia đắc tội với nhiều người nhưng cháu tôi vô tội. Nó vốn dĩ không nên gặp chuyện này, cầu đại sư mau cứu cháu gái tôi.
Nói xong, ông lão quỳ xuống.
Trần Hạo càng hoảng sợ vội vàng nâng ông dậy, nói:
- Lão gia, ông quỳ như vậy làm tôi khó xử, ông mau đứng lên đi.
Đợi ông lão đứng dậy, Trần Hạo nhìn thoáng qua ông Ngụy, tiếp tục nói:
- Nguyên nhân hậu quả, hiện tại đều nói rõ ràng, vậy tôi cũng nói thật, quỷ hồ đoạt xá, càng gây bất lợi cho nó càng không tốt cho cô gái. Một khi đã không cẩn thận xảy ra chuyện không tốt thì ngay cả thần tiên cũng không cứu được.
Ông Ngụy ngẩng đầu, hai mắt đỏ lên, lệ rơi đầy mặt, quỳ xuống.
- Đại sư, đều là lỗi của tôi, xin ngài cứu lấy con gái tôi. Tôi có lỗi với mẹ nó, nhưng tôi không muốn vì lỗi của tôi mà để con gái tiếp tục gánh lấy. Mấy năm nay tôi cũng đã làm nhiều việc thiện để bù đắp lại chuyện trước kia. Nếu vẫn còn chưa đủ, tôi nguyện ý chịu mọi hình phạt không có nửa câu oán hận.
Trần Hạo không dìu hắn, mà cười lạnh nói:
- Tôi cũng không phải cảnh sát thì lấy tư cách gì mà trừng trị ai. Hơn nữa đây lại là việc khó, tôi biết có một loại Khư Thú Phù có thể đối phó. Đáng tiếc là tu vi có hạn, hội họa khiếm khuyết, Khư Thú phù lại cần máu của linh thú. Vật hiếm ấy tôi cũng chưa từng thấy qua.
Ông chủ Ngụy há to mồm, vẻ mặt đờ đẫn.
Trần Hạo không quan tâm, vừa nhìn về phía lão đạo sĩ:
- Tứ Bình tiền bối, không biết biện pháp trước kia của ngài là gì?
Lão đạo sĩ cười khổ:
- Phương pháp của tôi phức tạp hơn nhiều so với cậu, trong sư môn vô tình lấy được trong thiên tàn pháp, có tên là Câu Linh Cấm Pháp. Bởi vì chỉ là tản quyển nên tôi muốn bắt quỷ hồ ra rồi dùng tượng Chung Quỳ để trấn áp. Đáng tiếc là tôi dùng phương pháp ấy lại không thể mở được linh tính tượng thần, không phối hợp được cùng với Câu Linh Cấm Pháp.
Trần Hạo nghe xong mắt liền sáng lên, suy nghĩ nói:
- Câu Linh Cấm Pháp? Xem ra là một loại biện pháp, nghe rất khả thi.
Lão đạo sĩ thở dài nói:
- Thế nhưng hiện tại cô bé không trụ được lâu. Thời gian ngắn như vậy tìm tượng thần khai linh thích hợp là rất khó.
Trần Hạo cười nói:
- Chưa chắc. Nếu như vãn bối có tượng thần khai linh thì Tứ Bình tiền bối nắm chắc được bao nhiêu?
- Sao? Đạo hữu có?
Lão đạo sĩ ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
Trần Hạo nói:
- Không giấu gì tiền bối, vãn bối có đọc biết có một phương pháp Khai Linh, đó là khai quang tượng thần, kích phát uy năng:
Lão đạo sĩ vui vẻ nói:
- Vậy thì tốt quá, chỉ cần khai quang tượng thần, Câu Linh Cấm Pháp có thể thi triển.
Trần Hạo khổ sở nói:
- Nhưng bây giờ thi triển hơi khó khăn, cho vãn bối xin một chút thời gian cùng một nơi yên tĩnh.
Ông lão nói:
- Cái này không thành vấn đề. Ở chỗ tôi phòng ốc rất nhiều, cách âm vô cùng tốt. Trần đại sư tùy tiện dùng, đảm bảo không ai quấy rầy.
Trần Hạo nói:
- Nếu như vậy thì tôi đi chuẩn bị đây. Anh Trang, tôi có hai thú cưng ở trong xe, phiền anh mang bọn nó tới đây chăm nó một chút được không?
Trang Chu vội vàng nói:
- Không thành vấn đề, đại sư. Tôi đi ngay đây.
Chờ khi Trang Chu vừa đi, Trần Hạo cầm tượng thần Chung Quỳ bước vào phòng khác.
Minh Lâm - Lục Đạo