Bữa cơm vừa rồi của Trần Tú Tú cũng miễn cưỡng cho nốt số điểm kinh nghiệm còn lại đủ để lên cấp năm, Giang Phong trước sau như một ấn vào thăng cấp.
“Đinh, chúc mừng người chơi đạt tới cấp 5, hoàn thành giáo trình nhập môn tân thủ.”
“Khen thưởng: Giám định ( trung cấp ).”
“Trò chơi bắt đầu cập nhật, sau khi cập nhật hoàn tất sẽ mở ra kỹ năng thăm dò, công năng kỹ năng thăng cấp.”
Update à?
Trò chơi này còn rất bắt kịp thời đại.
Giang Phong lại ý đồ click mở giao diện thuộc tính, nhìn thấy chỉ có một thanh tiến độ đang chạy.
Tiến độ cập nhật: 0%
Có thể là địa cầu hơi xa, tốc độ mạng quá chậm.
Một giờ qua đi, tiến độ cập nhật mới biến thành 2%.
Giang Phong:……
Trách không được người ta hay nói thôn địa cầu, trong thôn thì đương nhiên tốc độ mạng chậm rồi.
Nếu trò chơi đang cập nhật, Giang Phong đơn giản đi ra ngoài tiệm hỗ trợ vậy.
Các thực khách cũ đều biết tiệm nhỏ nhà Giang Phong sắp dọn đi rồi, mấy ngày nay việc buôn bán dị thường hỏa bạo, không cần biết có phải giờ cơm hay không, từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối trong tiệm đều ngồi đầy người.
Trưa ngày hôm sau lúc Giang Phong đến hỗ trợ, vừa lúc nghe thấy một vị thực khách cũ 20 năm cảm thán nói: “Về sau ở địa phương này của chúng ta rốt cuộc không tìm được quán cơm nào ăn ngon như nhà mấy người nữa rồi.”
Z thị nho nhỏ này không phải không có đầu bếp giỏi, nhưng tay nghề có thể giỏi hơn so với Giang Kiến Khang lại chính là đầu bếp chính của một cửa hàng đã mở ba mươi năm trên thành phố rồi, ban đầu là quán rượu sau lại đổi thành khách sạn, đồ ăn không chỉ quý giá hơn ăn vặt Kiện Khang không biết bao nhiêu lần.
Lúc trước có một đoạn thời gian lưu hành đăng bài về những nhà hàng địa phương ít người biết đến nhưng lại cực kỳ ngon miệng, ăn vặt Kiện Khang thường xuyên được đứng đầu danh sách. Đoạn thời gian kia Giang Phong mỗi ngày đều giao cơm hộp, phơi đen đi vài tông, ai không biết còn tưởng hắn vừa học vừa đi làm công nhân dọn gạch ở công trường ấy.
Trở lại chuyện chính, đối với những thực khách lâu năm này, Giang Kiến Khang cũng có chút không nỡ.
Lúc trước nhà hàng quốc doanh đóng cửa, Giang Kiến Khang thất nghiệp, bát sắt không còn nữa, phảng phất như trời sập đến nơi. Hắn cùng đồng chí Vương Tú Liên lấy ra toàn bộ tiền tích cóp mua cửa hàng này mở một quán cơm nhỏ, ban đầu nếu không phải có những thực khách này chống đỡ, Giang Kiến Khang có thể nghèo đến độ đi xin cơm ở gầm cầu rồi.
Nào còn có thể giống như bây giờ tích cóp tiếp được một số tiền lớn hơn đi thành phố A mở tiệm cơm.
Hôm nay là ngày buôn bán cuối cùng của ăn vặt Kiện Khang, vốn là muốn mở thêm hai ngày, nhưng mà cụ ông Giang Vệ Quốc lại về quê trước thời hạn, đồng chí Giang Kiến Khang cùng Vương Tú Liên cũng dự định chuẩn bị đi thành phố A trước một chút.
Cửa hàng mới sắp khai trương rồi, dù sao cũng phải đi cho quen thuộc xung quanh chút.
Tối ngày mở cửa cuối cùng, Giang Kiến Khang mời những khách hàng lâu năm của ăn vặt Kiện Khang cùng láng giềng cũ tới ăn cơm. Trong tiệm ngồi không đủ thì đặt bàn cơm ở cả bên ngoài cửa hàng, những chủ tiệm trên con phố này gần như đều là láng giềng cũ quen biết đã lâu với Giang Kiến Khang, biết đây là buổi cuối ăn vặt Kiện Khang mở cửa bèn nhiệt tình nhường ra vị trí trước cửa hàng nhà mình, còn có không ít chủ tiệm cho mượn bàn ghế, thậm chí còn có mấy nhà chủ tiệm cho mượn cả chén đũa trong tiệm nhà mình.
Bàn ghế hình dạng màu sắc khác nhau, phủ kín toàn bộ một dãy phố.
Giang Kiến Khang ở phía sau bếp, từ 6 giờ vội đến 9 giờ một khắc chưa ngừng, từng đĩa đồ ăn Sơn Đông, như nước chảy được Giang Phong cuồn cuộn không ngừng mang ra.
Ba bốn mươi bàn khách nhân, gần như mỗi một người Giang Phong đều có ấn tượng.
Lúc này Giang Phong mới bừng tỉnh, bất tri bất giác, ăn vặt Kiện Khang vậy mà cũng có nhiều khách quen đến thế.
11 giờ, một bàn khách nhân cuối cùng cũng đi rồi.
Giang Kiến Khang đã mệt muốn chết, mồ hôi như tắm, phía sau áo sơmi đã sớm bị mồ hôi tẩm ướt sũng, ngồi ở phía dưới làn gió từ quạt điện trong tiệm.
Giang Phong và đồng chí Vương Tú Liên thu thập bàn ghế chén đũa, lau chùi cọ rửa sạch sẽ còn trả cho người ta, thuận tiện nói một tiếng cảm ơn nữa.
Thu thập cong hết thảy đã là 12 giờ hơn, Z thị không có sinh hoạt ban đêm, 12 giờ trên đường ngoài đèn đường ra thì không còn nguồn ánh sáng nào nữa.
Giang Kiến Khang đứng ở trước cửa hàng, nhìn biển hiệu cũ kỹ hỏng hóc thở dài, hạ nó xuống dưới.
Cửa hàng hắn không định bán, cũng không định cho thuê, cứ để nó nằm đây như vậy thôi cũng khá tốt.
Từ đây Z thị không còn ăn vặt Kiện Khang nữa rồi.
“Con trai à!”
“Dạ.”
“Theo ông nội con học tập cho giỏi, thu đồ đệ, mở chuỗi nhà hàng, chờ chúng ta từ thành phố A trở về, sẽ mở một cửa hàng lớn hơn nữa!”
“Chuỗi nhà hàng?”
“Tên cha cũng nghĩ kỹ rồi, đặt là Kiện Khang Quán!”
“……”