Nữ sinh phát WeChat xong, cùng bạn trai rời đi. Giang Phong nhanh nhẹn thu dọn cái bàn, Khâu Thần ở một bên xem đến trố mắt.
“Phong ca, cửa hàng nhà cậu còn yêu cầu cao như vậy còn phải kiểm tra cả thẻ sinh viên à?” Khâu Thần bài đăng trong vòng bạn bè còn chưa kịp biên tập xong, hoàn toàn bị hành động bưu hãn của cô nàng kia làm cho kinh ngạc rồi.
“Cô ấy hiểu lầm.” Giang Phong giải thích nói.
“Đinh, đạt được 1 điểm mức độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ ( 3/100 ).”
“Phong ca, để bọn em giúp anh.” Lưu Tử Hiên dẫn đầu phát xong vòng bạn bè, cướp lấy đống bát đĩa.
Giang Phong cũng không ngăn cản: “Sau bếp chỉ có bố mẹ tôi thôi, cậu cứ bỏ chén đĩa vào máy rửa chén là được, không biết thì hỏi mẹ tôi nhé.”
Lưu Tử Hiên tỏ vẻ mình tự biết dùng máy rửa chén, bưng mâm vào sau bếp.
“Đinh, đạt được 1 điểm mức độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ ( 4/100 ).”
“Đinh, đạt được 1 điểm mức độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ ( 5/100 ).”
“Đinh, đạt được 1 điểm mức độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ ( 6/100 ).”
Ba người còn lại cũng bắt đầu sôi nổi hỗ trợ, đều là những công việc đơn giản như gọi món, lau sạch bàn ghế linh tinh, bọn họ làm tuy là không được thành thạo như Giang Phong nhưng cũng không mắc lỗi nào cả.
Giang Phong cũng phát hiện ra nhà mình suy xét không chu toàn, vốn cảm thấy chỉ là cửa hàng nhỏ thì không cần tuyển người, nhưng bây giờ xem ra vẫn phải tuyển vài sinh viên làm việc bán thời gian mới được.
Ngày trước nhìn thấy mấy quán ăn nhỏ xung quanh trường học thông báo tuyển dụng sinh viên làm thời vụ bao hai bữa cơm một tháng trả mấy trăm tệ còn cảm thấy bọn họ lòng dạ hiểm độc, hiện tại chính mình bắt đầu muốn tuyển người mới phát hiện sinh viên làm part time là lựa chọn tốt nhất rồi.
Tiền thuê tiết kiệm, làm việc cũng nhanh nhẹn không mắc phải sai lầm.
Lưu Tử Hiên vào phòng bếp rất lâu, lúc ra trên tay bưng một đĩa thịt sợi Ngư Hương, khóe miệng còn dính đồ ăn.
“Thằng nhãi cậu dám ăn vụng!” Vương Hạo liếc mắt một cái đã nhìn ra khóe miệng Lưu Tử Hiên không bình thường, nghĩ đến bọn họ vừa mới ăn cả một bàn đồ ăn xong không khỏi cảm thán nói, “Thế mà cậu vẫn còn nuốt trôi.”
“Bác gái rót cho tôi một ly trà lạnh.” Lưu Tử Hiên sung sướng hưởng thụ dư vị.
Vừa mới vào phòng bếp hắn còn kinh ngạc với hình thể của cha mẹ Giang Phong sao lại khác nhau lớn đến thế cơ ấy, uống một ngụm trà lạnh xong thì cả trong đầu lẫn trong lòng chỉ còn có trà lạnh.
Bác gái Giang thật đúng là như thiên sứ vậy.
Chính là quá hiền lành phúc hậu.
Các giáo sư là bàn khách rời đi cuối cùng.
Lúc các thầy giáo đứng dậy, giáo sư Lý còn cười tủm tỉm nói với Giang Phong mấy câu, làm cho Lưu Tử Hiên đứng ở phía xa xem đến sửng sốt không thôi.
Trong mấy người này hắn mới chỉ học qua lớp của giáo sư Lý, hắn cũng biết rõ giáo sư Lý là một thầy giáo già nghiêm túc, ngày thường rất ít khi cười nói với học sinh, cuối kỳ treo người cũng tuyệt đối không nương tay, y chang một la sát phiên bản già nua vậy.
“Phong ca, giáo sư Lý vừa mới nói cái gì đấy?” Chờ các giáo sư đi rồi, Lưu Tử Hiên mới dám mò mẫm đi lên tò mò hỏi.
“Giáo sư hỏi tôi có phải người Yến Kinh hay không, còn hỏi ông nội của tôi cũng có phải người Yến Kinh đồng lứa với ông ấy hay không.” Giang Phong cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, giáo sư Lý hỏi cái này làm gì.
Đồng chí Giang Kiến Khang am hiểu chính là món Sơn Đông chứ không phải các món Yến Kinh, tuy là hai bên cũng có điểm tương đồng, nhưng cũng không đến mức làm người ta cảm thấy Giang Kiến Khang là người Yến Kinh chứ.
“Nhà anh món ăn chủ đạo là món Sơn Đông à?” Lưu Tử Hiên cũng coi như có chút nghiên cứu với ẩm thực.
“Có thể là giáo sư Lý uống nước ô mai cảm thấy rất giống vị gốc Yến Kinh nên mới hỏi thêm một câu.” Giang Phong nói.
“Đúng rồi, mấy cậu……” Giang Phong vốn dĩ muốn hỏi bọn họ có muốn ăn cơm cùng nhau không, lại lập tức nhớ tới bọn họ vừa ăn xong, liền sửa lời nói: “Buổi tối chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé.”
Tần suất bốn người gật đầu sắp đạt tới 20HZ.
Bốn người Khâu Thần mỗi người cầm một ly trà lạnh sung sướng rời đi, Vương Hạo đã trộm uống không ít nước ô mai, trà lạnh cùng chè đậu xanh thế mà vẫn còn anh dũng bảo trì lượng cơm ăn bình thường, Giang Phong nhìn ra tiềm năng to lớn, nếu cậu ta cứ chiếu theo lượng cơm này tiếp tục ăn nữa sẽ có thể đạt tới hình thể của anh họ cả Giang Phong - Giang Tái Đức mất.
Buổi chiều, Giang Phong viết thông báo tuyển dụng dán ở cửa kính bên ngoài cửa hàng.
Cần tuyển: Việc làm bán thời gian, giao đồ ăn, bao hai bữa cơm, tiền lương thỏa thuận.
Dán xong thông báo tuyển dụng, Giang Phong vào tiệm tìm một góc bắt đầu xem xét giao diện thuộc tính.
Cắt cắt thái thái cả một buổi sáng mức độ thuần thục của đao công lên đến 326, nhiệm vụ chính tuyến tiến độ biến thành ( 19/100 ), tiến độ nhiệm vụ cực kỳ khả quan đấy, tiếp tục duy trì thêm mấy ngày check in giảm giá nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
“Đinh, hoạt động 1 điểm mức độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ ( 20/100 ).”
Tự nhiên không duyên cớ đạt được một điểm mức độ nổi tiếng!
Giang Phong sửng sốt một chút, rất nhanh mới phản ứng lại.
Có lẽ là có khách hàng ăn cơm trưa nay đã đề cử quán cơm Kiện Khang với bạn bè, nguyên lý cũng giống như phát trong vòng bạn bè vậy, đều có thể đạt được mức độ nổi tiếng.
Xem ra nhiệm vụ chính tuyến rất nhanh là có thể hoàn thành.
Đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên mệt mỏi cả nửa ngày rồi nên đi lầu hai nghỉ ngơi. Giang Phong nhân cơ hội chui vào phòng bếp bật bếp, nấu mấy nồi cháo.
Từ khi đạt được kỹ năng nấu cháo ( trung cấp ) hắn còn chưa từng nấu cháo đâu, vừa hay có cơ hội, để xem kỹ năng trung cấp thì nấu ra cháo có hương vị như thế nào nào.
Giang Phong nấu hai nồi cháo, một nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo, một nồi cháo đậu đen.
Một nồi cháo ngọt, một nồi cháo mặn, nước ô mai bán hết rồi, buổi tối liền tặng cháo đi, mỗi người một chén nhỏ, uống xong vừa lúc lót cái bụng.
Có kỹ năng nấu cháo trung cấp rồi, Giang Phong rất quen thuộc mà cảm giác được khi nào nên để lửa lớn, khi nào nên hạ lửa nhỏ, khi nào quấy, khi nào đổ nguyên liệu vào, quả thực giống như Trù Thần nhập thể vậy. Trong hoàn cảnh bình thường, không có vài chục năm kinh nghiệm nấu cháo thì không thể có trực giác nhạy bén như vậy được.
Hai nồi cháo nấu xong.
【 một nồi cháo thịt nạc trứng bắc thảo hương vị không tệ trứng bắc thảo không đủ nhỏ vụn, thịt nạc ướp thời gian chưa đủ】
【 một nồi cháo đậu đen hương vị không tệ, đậu đen để hơi lâu】
Giang Phong nếm một chút, hương vị đã có thể sánh ngang được với cháo mà đồng chí Giang Kiến Khang nấu rồi đấy.
Đem thông báo ở cửa tiệm đổi thành dùng cơm được tặng một chén cháo, Giang Phong chuẩn bị mở cửa buôn bán.
Đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên đi lầu hai ngủ đủ rồi cũng thức dậy, thuận tiện để bọn họ xuống dưới nếm thử một chút cháo mới nấu xong.
Giang Kiến Khang còn buồn ngủ mà uống một ngụm cháo.
“Đinh, đạt được 9 điểm giá trị kinh nghiệm.”
Vương Tú Liên đồng chí ngáp một cái uống một ngụm cháo.
“Đinh, đạt được 11 điểm giá trị kinh nghiệm.”
Giang Phong:……
Trùng hợp ghê, Vương Hạo tới cửa hàng để hỗ trợ.
“Hạo tử, tôi vừa nấu xong cháo đậu đen này, cậu nếm thử đi.” Vương Hạo thích ngọt, Giang Phong liền đưa cháo ngọt cho cậu ta.
“Đinh, đạt được 31 điểm giá trị kinh nghiệm.”
Giang Phong:……
Hạo tử, cậu thay đổi rồi, hôm qua cậu không phải như thế.