“Đinh, hoàn thành nhiệm vụ chính 【 cửa hàng nhỏ tiến công 】, đạt được khen thưởng nhiệm vụ đạo cụ: 【rương giữ tươi cơm hộp 】.”
“Đinh, phát hiện một nhiệm vụ chính có thể chọn: 【 đứng vững gót chân 】: Làm quán cơm Kiện Khang đạt được 1000 thực khách công nhận.”
Mở ra giao diện nhiệm vụ, ở phía sau nhiệm vụ chính lựa chọn Có.
【 đứng vững gót chân 】: Làm quán cơm Kiện Khang đạt được 1000 thực khách công nhận, tiến độ nhiệm vụ ( 2/1000 )
Nhiệm vụ nhắc nhở: Được thực khách công nhận đối với một cửa hàng mới mà nói là thứ quan trọng nhất, hãy làm quán cơm Kiện Khang trở thành quán ăn số một trong cảm nhận của đông đảo thực khách ở đại học A.
Muốn trở thành quán ăn số một ở đại học A cũng không phải một việc dễ dàng. Vị trí của đại học A nằm trong phạm vi của làng đại học, tạm thời không nói đến phố mỹ thực, chỉ riêng khu ký túc xá của giảng viên và nhân viên nhà trường đã cất giấu lớn lớn bé bé không dưới 20 quán ăn rồi, hơn nữa đánh vào bên trong trường học, bản thân trường học cũng có phố buôn bán, còn có phố buôn bán ở bên ngoài, thương trường, các loại cấp bậc, tiệm cơm lớn lớn bé bé, ít nhiều cũng có mấy trăm nhà, trong đó không thiếu tiệm ăn lâu đời đã mở hai mươi, ba mươi năm.
Quán cơm Kiện Khang chỉ là một cửa hàng mới, muốn từ trong miệng hổ của những quán cơm cũ này đoạt miếng ăn, cũng khá là khó khăn đấy.
Nếu mà giống với nhiệm vụ trước chỉ cần được một trăm thực khách công nhận thì còn dễ dàng một chút, cái khu vực dạy học này tổng cộng lại cũng mới chỉ có tầm một vạn giáo sư, sinh viên mà thôi, một cái khu vực dạy học khác cách đây ước chừng phải 40 km, cũng không thể hy vọng xa vời vào giáo sư sinh viên ở nơi đó đến tận nơi này ăn cơm được
Tính tính lưu lượng khách một ngày của quán cơm Kiện Khang, Giang Phong quyết định trước tiên cứ để cái nhiệm vụ chính này lại đấy đã, thuận theo tự nhiên, bắt đầu nghiên cứu khen thưởng nhiệm vụ mà trò chơi cho.
Trong cột đạo cụ 【rương giữ tươi cơm hộp 】 hiện ra, Giang Phong nhận chọn vào để lấy ra, trên mặt đất thình lình xuất hiện một cái thùng xốp lớn.
Nhìn qua thì y như một cái thùng xốp bình thường không có gì đặc biệt, trên nắp viết hai chữ cơm hộp xiêu xiêu vẹo vẹo, không có sứt mẻ gì khả năng cũng đã là trò chơi ban ân lớn nhất cho hắn rồi.
Bộ dáng thùng xốp cực kỳ phù hợp với mỗi một quán cơm giá rẻ xung quanh trường học nên có.
Giang Phong nhìn cái thùng xốp này, thật lâu không nói nên lời.
Cái này chính là khen thưởng của nhiệm vụ chính đấy hả?
Còn may chưa nói là tủ sắt đấy, cái loại hộp này có thể giữ ấm được đã không tồi rồi, chỉ cần lấy băng dính quấn nó kín mít vào là được.
Thôi được rồi, nếu về sau đưa cơm hộp xác thật cũng dùng đến nó.
Giang Phong yên lặng nhấn vào thu hồi ở cột đạo cụ.
“Xin chào, có người không?” Bên ngoài có người đang hô to.
“Tới đây.” Từ phòng bếp đi ra ngoài, bên ngoài cửa hàng có một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đứng ở trước thông báo tuyển dụng.
“Xin chào, xin hỏi chỗ mọi người còn tuyển…… Giang Phong?”
“Chủ tịch?”
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, đứng hình một lúc lâu.
“Cậu làm thêm ở cửa hàng này sao?” Quý Nguyệt có chút kinh ngạc.
“Chủ tịch, không phải chị định thi lên thạc sĩ sao?” Giang Phong càng kinh ngạc người vào lúc này hẳn là đang phải ở lớp ôn thi thạc sĩ bò ra mà học lại đi tìm việc làm thêm.
Quý Nguyệt là chủ tịch trước của CLB Cờ tướng, khoa mỹ thuật thiết kế chuyên nghiệp, vừa mới tốt nghiệp, bởi vì thi trượt lên thạc sĩ nên ở gần trường học thuê một phòng chung cư nhỏ để ôn tập.
“Nhà tôi có chút chuyện, em trai tôi còn muốn vào đại học nên không có tiền nuôi tôi thêm một năm thi lại, tôi cũng chưa tìm được công việc ổn định, dựa vào mỗi việc vẽ tranh cho người khách không thể nuôi sống được chính mình cho nên tôi chỉ có thể tìm việc gì đó làm thêm.” Quý Nguyệt cười khổ.
“Đây là cửa hàng nhà em mở, đàn chị, cái tay để vẽ tranh này của chị tới đây bưng bê thì có hơi nhân tài không được trọng dụng nha!” Giang Phong tự đáy lòng nói.
“Thật ra đúng là tôi muốn vẽ tranh, chỉ là cái tay vẽ tranh này của tôi không ai muốn thôi.” Quý Nguyệt cùng Giang Phong rất quen thuộc, “Ban đầu đúng là không nghĩ tới thằng nhãi cậu là phú nhị đại đấy, hoàn cảnh của tôi như nào cũng không phải cậu không biết, chuyên ngành nghệ thuật ở trường chúng ta vốn đã rất yếu, tôi lại không phải chính thức học mỹ thuật, hoàn toàn là vì thi đại học có thể vào được trường tốt một chút nên nước tới chân mới nhảy đi học vẽ hai năm.”
“Thế nào, đàn chị Quý của cậu là dạng người gì cũng không phải cậu không biết, bao cơm ba bữa, tùy tiện trả chút tiền công là được, chị đây lăn lộn ở đây trong đoạn thời gian này vậy.” Quý Nguyệt nhưng thật ra rất tiêu sái.
“Một tháng 1500, bao cơm ba bữa, không có ngày nghỉ, nhưng mà lúc giờ cơm thì hơi bận chút, đàn chị muốn làm bao lâu đều được, tìm được công việc thì cứ nói với em.” Giang Phong nói.
“Cảm ơn.” Quý Nguyệt như trút được gánh nặng, “chị đây văn không được võ không xong, muốn làm gia sư tiểu học cho người khác cũng không ai muốn, nếu không phải đàn em cậu trượng nghĩa tương trợ, đàn chị của cậu đây chỉ sợ cũng chết đói.”
“Đúng rồi, tay nghề cửa hàng nhà cậu thế nào?”
“Em nấu cháo, chị có muốn nếm một chút trước không?”
“Được, Cháo ngọt hay cháo mặn vậy?”
“Đàn chị, chị nói thật đi, rốt cuộc là mấy ngày rồi chị không ăn cơm?”
“……”