Giang Phong tắt điện thoại, mới chỉ nói chuyện có vài phút mà di động đã hơi nóng lên, cũng không biết là công lao của mặt trời hay là Xiaomi vì phát sốt mà sinh ra bản năng quá mạnh nữa.
Buổi chiều lúc đi học, Giang Phong vẫn luôn có chút thất thần.
Đây chính là lần đầu tiên hắn thấy đồng chí Giang Kiến Khang làm phật khiêu tường, không thể tận mắt nhìn thấy toàn quá trình, trong lòng vẫn luôn nhớ thương.
“Phong ca, nghĩ cái gì đó, trong hai phút mà anh đã nhìn đồng hồ ba lần rồi đấy.” Vương Hạo dùng khuỷu tay thọc thọc Giang Phong.
“Cha tôi trưa nay ở trong phòng bếp làm phật khiêu tường.” Giang Phong nói.
“Phật khiêu tường em đã từng ăn đó nha, ở Nhất Phẩm Hiên ở chỗ em có, 688 tệ một chung, chưa được hai ngụm, ăn ngon thì cũng ngon, nhưng mà cũng không có vô cùng kỳ diệu như trong tiểu thuyết viết.” Vương Hạo tỏ vẻ chính mình cũng coi như là người đã gặp qua việc đời.
Nhất Phẩm Hiên Giang Phong biết, chủ yếu là món ăn Giang Chiết, phật khiêu tường cũng không tính là món ăn chiêu bài của cửa hàng bọn họ.
“Nếu mà cậu ăn qua 1888 tệ, liền sẽ không suy nghĩ như vậy nữa đâu, ông nội của tôi nói Phúc Kiến có một quán phật khiêu tường, hương bay mười dặm, mỗi ngày giới hạn một trăm phần, hẹn trước ba tháng cũng chưa tới lượt.” Giang Phong nói, làm bộ chính mình đang nghe giảng, phối hợp với thầy giáo vẽ bậy ra giấy.
“Bác trai hôm nay làm ra cũng có thể có hiệu quả này sao?” Vương Hạo bắt đầu không tự chủ được mà phân bố nước bọt.
“Chắc chắn là không được như vậy, nhưng tuyệt đối so với cái 688 tệ mà cậu ăn kia thì ngon hơn.” Giang Phong nói.
Đầu bếp chính tiền nhiệm của nhà hàng ở Phúc Kiến kia còn coi như là nửa sư phụ Giang lão gia tử, món phật khiêu tường của Giang lão gia tử chính là được ông ấy dạy bảo.
Người ta hiện tại đang sở hữu một nhà hàng nổi tiếng khắp cả nước, Giang gia hiện tại có được một tiệm cơm sinh ý thịnh vượng.
Còn có một tiệm thuốc sắp khai trương, một tiệm may mặc đời đưa đẩy, một cửa hàng thú cưng dựa vào lãi ít đẩy mạnh tiêu thụ để tiếp tục sinh tồn, cùng với ba con heo mà lão gia tử yêu thương.
Vừa tan học, Giang Phong đã cùng Vương Hạo xách theo cặp sách chạy như bay ra cửa hàng.
Đồng chí Vương Tú Liên đang ngồi ở trước quầy, bắt chéo chân chống ba cằm xem phim, đồng chí Giang Kiến Khang bắc ghế vào phòng bếp trông chừng phật khiêu tường của ông ấy.
Ghế dựa của quán cơm Kiện Khang đều có một đặc điểm, rắn chắc.
Lá sen che đậy đi tất cả mùi thơm, phật khiêu tường nhìn qua chỉ là một bình rượu bình thường không có gì đặc sắc.
“Con trai, thái rau.” Giang Kiến Khang phân phó nói, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi cái bình trước mặt.
Giang Phong cầm dao xắt rau.
Bắt đầu từ 5 giờ, trong tiệm lục tục có khách tới.
Giang Kiến Khang giao toàn quyền chưởng muỗng cho Giang Phong, tuy là như vậy có chút tàn nhẫn với khách hàng, nhưng Giang Phong cũng đã thật lâu rồi chưa nghe thấy âm thanh thông báo điểm giá trị kinh nghiệm mỹ diệu của hệ thống. Giá trị kinh nghiệm đã hai ngày nay không tăng lên được tý nào, buổi sáng còn để thăng cấp vật lý mà dùng hết 1000, thành công tăng trưởng ngược.
Lúc gần 6 giờ, vợ chồng Lý giáo sư đỡ một ông cụ chống quải trượng đi vào trong tiệm.
“Ba, ba cẩn thận một chút.” Lý giáo sư đỡ cha của ông ấy đi đến ngồi xuống một cái bàn gần nhất.
Quý Nguyệt vào phòng bếp nói cho Giang Kiến Khang là Lý giáo sư tới.
Giang Kiến Khang trực tiếp bưng hết toàn bộ bình rượu ra ngoài.
Bóc cái, xốc lá sen lên.
Mùi hương phả thẳng vào mặt, tràn ngập toàn bộ cửa hàng.
Những khách hàng trong tiệm vốn đang cúi đầu chơi di động cầm lòng không đậu ngẩng đầu lên, tìm kiếm nơi phát ra mùi hương.
“Món gì thế, thơm như vậy!” Một nam sinh đeo mắt kính hỏi.
“Phật khiêu tường.” Quý Nguyệt tri kỷ mà trả lời.
Sự bần cùng khiến cho hắn ngậm miệng lại.
Lý Minh Nhất lắc lắc đầu, run run rẩy rẩy đứng lên, hai vợ chồng Lý giáo sư vội vàng tiến lên đỡ, sợ ông cụ té ngã.
“Không phải là hương vị này.” thanh âm của Lý Minh Nhất cực kỳ khàn khàn.
“Xin lỗi, Giang sư phụ, làm phiền đóng gói lại giúp tôi!” Lý giáo sư tràn ngập xin lỗi mà nói.
“Là do tôi trù nghệ không tinh.”
Quý Nguyệt vội vàng đi tìm hộp đóng gói.
“Bạn học Tiểu Giang, không biết ông nội của cậu thì?” Lý giáo sư đem ánh mắt chuyển về phía Giang Phong.
“Ông nội của em nói cuối tuần sau sẽ đến thành phố A.” Giang Phong nói.
“Phiền toái, thật là phiền toái mọi người quá.” Lý giáo sư liên tục nói.
“Ông nội của cháu, là Giang Vệ Quốc sao?” Lý Minh Nhất hỏi.
“Đúng vậy.” Giang Phong gật đầu.
“Ông vẫn nhớ rõ hắn, khi đó hắn còn chưa cao đến eo ông đâu, lúc mà bưng thức ăn ra ấy, Huệ Thanh còn khen hắn lớn lên thật đẹp trai.” Lý Minh Nhất hai mắt vẩn đục, có thêm một tia sáng chiếu rọi.
Sau đó hắn lẩm bẩm vài câu không ai hiểu, được hai vợ chồng Lý giáo sư nâng đỡ rời khỏi tiệm cơm.