Sau khi Giang Phong thái hết chỗ cà rốt thành sợi, vợ chồng giáo sư Lý lại đến cửa hàng một lần.
Giáo sư Lý cầm trên tay một phong thư, còn xách theo hộp cơm.
Kỳ thật ôm cả bình rượu đi thì có thể bảo đảm hương vị vốn có nhất, nhưng không nói đến độ nặng của bình rượi thì để khách hàng trực tiếp ôm bình rượu đi tóm lại là không hay cho lắm. Quý Nguyệt thật cẩn thận múc đồ ăn từ vò rượu sang hộp cơm, món trước mắt này giá trị còn cao hơn tiền lương một năm của cô đấy, cần phải thận trọng đối đãi.
“Bạn học Giang Phong, thầy muốn nhờ em giúp một chút.” giáo sư Lý đem phong thư giao cho Giang Phong, “Cha của thầy bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, vẫn luôn ăn không vào thứ gì cả, thầy muốn nhờ em phụ trách bữa trưa và bữa tối của ông ấy.”
Nhiệm vụ quan trọng như thế, Giang Phong có chút sợ hãi đang muốn từ chối khéo thì trong đầu lại vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
“Đinh, xuất hiện nhiệm vụ phụ có thể nhận, thỉnh người chơi tự lựa chọn.”
Lại một nhiệm vụ phụ nữa.
Giang Phong trong lòng cả kinh, nói như vậy là nhiệm vụ phụ có quan hệ tới lão tiên sinh Lý Minh Nhất này có tận hai cái, trò chơi thế mà lại đặc biệt coi trọng vị lão tiên sinh này như vậy, nhiệm vụ cũng tăng lên.
Giang Phong tiếp nhận phong thư, vẫn là có chút tò mò: “Kỳ thật thì thầy nên tìm cha em chứ, thủ nghệ của ông ấy khá hơn em nhiều.”
“Là cha thầy vừa mới nói với thầy là chỉ định em đấy, ông ấy rất thích em.” giáo sư Lý ôn hòa cười, “Cha của thầy hôm nay rất vui vẻ, đã lâu rồi ông ấy chưa từng vui vẻ như vậy.”
Giang Phong không tự giác sờ sờ mặt mình một cái.
Hắn hình như không có cái gương mặt mà làm người thấy liền vui vẻ đâu nhỉ.
Tuy là hắn cũng tự nhận mình rất đẹp trai, nhưng hẳn là cũng không đến mức người gặp người thích chứ?
“Làm ơn.” giáo sư Lý nói.
“Vâng, vâng ạ.” Mấy ngày nay vẫn luôn bị giáo sư Lý cực kỳ nghiêm khắc trong truyền thuyết đối đãi ôn hòa như thế, Giang Phong không khỏi có chút sợ hãi.
Quý Nguyệt đã đem toàn bộ phật khiêu tường cất vào hộp cơm, vợ của giáo sư Lý xách theo hộp cơm rời đi cùng giáo sư Lý, trước khi đi còn ôn nhu cười cười với Giang Phong.
“Vị giáo sư này còn rất thích cậu đấy.” Quý Nguyệt cảm thán nói.
“Hả?”
“Lúc ông ấy đến vào trưa nay còn rất nghiêm túc, không khác gì giáo viên nước ngoài dạy chị hồi năm nhất.” Quý Nguyệt ngẩng đầu, hình như đang nhớ lại cái vị nữ giáo sư người Philippines dạy cô ấy ngày trước, “Lão bà kia ý, ỷ vào tiếng Anh của chị không tốt, mỗi ngày đều dùng tiếng anh mắng chị.”
Con gái đúng là thù dai.
Giang Phong mở phong thư ra, bên trong có mười mấy tờ tiền giấy cùng một bức thư tay.
Rút bức thư ra, mở nếp gấp, chữ viết bằng bút máy cứng cáp hữu lực, viết một phần công thức nấu cháo dưỡng dạ dày.
Nguyên liệu so với đồng chí Giang Kiến Khang làm cháo dưỡng dạ dày cũng không khác mấy, chỉ có chút biến đổi ở vài chỗ thôi, thêm một phần gan heo.
Đồng chí Giang Kiến Khang tuy là tìm sư phụ già ở tiệm cháo học nấu cháo, nhưng công thức nấu cháo dưỡng dạ dày là Giang lão gia tử cho ông ấy.
Giáo sư Lý , sao lại có công thức nấu cháo dưỡng dạ dày của Giang gia?
“Ba, ngày trước ba làm cháo dưỡng dạ dày cho con công thức là ông nội cho ba sao?” Giang Phong thậm chí có chút hoài nghi trí nhớ của mình, chạy đến sau bếp đi hỏi đồng chí Giang Kiến Khang.
“Là tổ tiên nhà ta truyền xuống đấy.” đồng chí Giang Kiến Khang đang điên cuồng đảo xẻng.
Giáo sư Lý …… đừng nói là có quan hệ thân thích với nhà chúng ta đấy nhé?
Giang Phong không khỏi có chút tự động bổ não, chẳng lẽ năm đó ông nội hắn sinh sáu anh em sau đó một người không bị chết mà sống sót mai danh ẩn tích thay hình đổi dạng sửa họ thành Lý?
Cái tư liệu sống này nếu mà đưa cho Vương Hạo phỏng chừng có thể biên soạn thành kịch bản hoàn thiện luôn ấy chứ.
Đi đến phòng chứa đồ, Giang Phong click mở giao diện thuộc tính.
【 Thuốc hay cuối cùng 】: Lý Minh Nhất bởi vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ăn uống không có tinh thần, mắc chứng kén ăn, quá trình điều trị bằng hoá chất làm ông ấy đau đớn muốn chết. Làm một đầu bếp, thứ duy nhất có thể làm chính là an ủi ông ấy trên phương diện ẩm thực, hãy làm cho ông ấy liều thuốc cuối cùng. Mời người chơi trợ giúp ông ấy ăn uống bình thường lại trong vòng mười lăm ngày. 【 lựa chọn: Có / Không 】
Nhấn vào Có.
【 Thuốc hay cuối cùng 】: Lý Minh Nhất bởi vì ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ăn uống không có tinh thần, mắc chứng kén ăn, quá trình điều trị bằng hoá chất làm ông ấy đau đớn muốn chết. Làm một đầu bếp, thứ duy nhất có thể làm chính là an ủi ông ấy trên phương diện ẩm thực, hãy làm cho ông ấy liều thuốc cuối cùng. Mời người chơi trợ giúp ông ấy ăn uống bình thường lại trong vòng mười lăm ngày. Tiến độ nhiệm vụ ( 0/15 )
Nhiệm vụ nhắc nhở: Dựa theo công thức mà Lý Quân Minh cung cấp có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ khen thưởng: Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất.
Quả nhiên là ung thư dạ dày giai đoạn cuối, trách không được thoạt nhìn Lý Minh Nhất cả người gầy ốm đến có chút không bình thường, Giang Phong ngay từ đầu còn tưởng rằng chỉ đơn thuần là lão nhân tuổi tác lớn.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên trò chơi này đưa ra khen thưởng minh xác như vậy, nhưng khen thưởng lại là một đoạn ký ức.
Đoạn ký ức này…… có quan hệ tới Thái Phong Lâu sao?