Có bài học đêm qua, Giang Phong quyết định sẽ không tìm đường chết làm hoành thánh nhân toàn thịt của Vương Thạch Đầu lung tung nữa.
Cái kia là gì có phải hoành thánh, quả thực chính là vũ khí sinh hóa!
Đàn ông ăn thì trầm mặc, đàn bà ăn sẽ rơi lệ.
Đêm qua bị hỗn hợp sóng âm của Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên công kích, đến nay vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, Giang Phong hiện tại ngẫm lại mà còn sợ hãi.
Kết thúc buôn bán buổi trưa, Giang Phong mở ra giao diện thuộc tính xem xét tiến độ nhiệm vụ một chút, 【 đứng vững gót chân 】 đã đạt tới ( 700/1000 ), hắn do dự là nên dùng giá trị kinh nghiệm vào toán học, vật lý cùng tiếng Anh gia tăng cấp bậc lên cao cấp để ứng phó việc học, hay là dùng để thăng cấp cấp bậc nhìn xem trò chơi có thể có thêm công năng gì mới hay không.
Thôi, vẫn thêm vào cho toán học, vật lý cùng tiếng Anh thăng cấp đi, vạn nhất trò chơi lần này trực tiếp cập nhật mất nửa năm thì Giang Phong khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Lúc thái rau không nghe thấy thanh âm thông báo gia tăng mức độ thuần thục của hệ thống làm hắn cảm thấy chả có động lực gì cả.
Đem cả ba môn học đều thăng lên cao cấp, giá trị kinh nghiệm còn thừa hơn ba vạn, giao diện thuộc tính biến thành:
Toán học ( cao cấp ): Người chơi đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ kiến thức cần thiết của cấp bậc đại học. ( không thể thăng cấp )
Vật lý ( cao cấp ): Người chơi đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ kiến thức cần thiết của cấp bậc đại học. ( không thể thăng cấp )
Tiếng Anh ( cao cấp ): Người chơi đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ kiến thức cần thiết của cấp bậc đại học. ( không thể thăng cấp )
Giang Phong:……
Đột nhiên biến thành học bá thật là làm người ta không quen mà.
Kéo giao diện thuộc tính xuống, Giang Phong chú ý tới cột đạo cụ có thứ nhìn như một đám sương mù.
Đây là cái gì nhỉ?
Một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất?
Giang Phong bỗng nhiên nhớ lại, lúc trước phần thưởng của nhiệm vụ phụ còn có cái này, hơn nữa vẫn là có thể xem đi xem lại.
Lúc trước xem xong ký ức của Giang Tuệ Cầm thì trò chơi liền trực tiếp tiến vào trạng thái cập nhật, vừa cập nhật đã mất hơn một tháng, thời gian lâu đến mức Giang Phong đã sắp quên mất hắn còn có cái đạo cụ này.
Nhấn vào một đoạn ký ức của Lý Minh Nhất, trên mục lựa chọn click vào Có.
Giữa lúc hoảng hốt, Giang Phong đã xuất hiện trong một gian phòng đổ nát.
Nói đúng hơn là một cái lều rách nát.
Tấm bạt được căng bằng mấy cây gỗ bẩn thỉu đến mức không nhận ra nó được làm từ nhựa hay chất liệu gì khác, bên trên còn có không ít mụn vá, đường may rất nhỏ, nhìn ra được tay nghề may vá của thợ may không tồi, cho dù bên ngoài gió lạnh thổi vù vù đập vào tấm bạt phát ra tiếng vang lớn thì cũng không tiến vào được bên trong.
Hiện tại là mùa đông, ánh sáng trong lều rất ảm đạm.
Giang Phong tuy không cảm thụ được độ ấm, nhưng vẫn có thể phán đoán được mùa.
Kỳ quái, người đâu?
Lều rất nhỏ, đồ đoàn lung tung rối loạn xếp thành đống rác, thoạt nhìn đều là một ít rác rưởi rách nát không ai muốn, tản mát ra mùi hôi làm người hít thở không thông. Trên mặt đất trải rất nhiều rơm rạ, không có gia cụ, ngay cả cái bàn cái ghế cơ bản nhất đều không có.
Mấu chốt nhất chính là, Giang Phong không nhìn thấy Lý Minh Nhất.
Có kinh nghiệm lúc trước ở trong trí nhớ của Giang Tuệ Cầm, Giang Phong biết Lý Minh Nhất nhất định đang ở bên người hắn.
Chẳng lẽ tránh ở đống rác?
Tránh kẻ thù?
Không đến mức chứ.
“Minh Nhất, anh xem, anh xem đây là cái gì!” Núi rác bên kia truyền đến một giọng nữ khàn khàn.
Lý Minh Nhất cùng Giang Tuệ Cầm trốn ở đống rác bên kia, Lý Minh Nhất nằm trên bụi cỏ, cả người bẩn thỉu lôi thôi, trên tóc trên mặt nước bùn, trên người đắp một cái chăn bông rách nát, đôi mắt vẩn đục vô thần nhìn rơm rạ phát ngốc.
Giang Tuệ Cầm thoạt nhìn tốt hơn so với Lý Minh Nhất một chút, trên người bọc một tầng lại một tầng áo mỏng rách rưới, tóc tai tán loạn, dơ đến kết khối. Hai người chỉ có một cái chăn bông, Giang Tuệ Cầm ở trên người bọc rơm rạ, cuộn tròn, da tay đầy vết nứt nẻ rỉ máu gian nan đánh lên que diêm ẩm ướt đến không thể nhìn nổi.
Đây là Giang Tuệ Cầm cùng Lý Minh Nhất bản trung niên, thoạt nhìn lại như hai lão nhân gần đất xa trời.
Giang Phong quả thực không thể tin được đôi tay nứt nẻ, rỉ máu còn chảy mủ kia, đến cầm que diêm đều vô cùng lao lực là của Giang Tuệ Cầm.
Giang Tuệ Cầm cố sức đánh vài phút, rốt cuộc làm que diêm cháy lên được, cẩn thận bảo vệ que diêm, từ đống rác thuần thục mà rút ra mấy mảnh gỗ, trên mặt đất dọn ra một mảnh đất trống, đánh một đống lửa trên đó.
“Hôm nay là sinh nhật anh, em làm cho anh chút đồ ăn ngon.” Giang Tuệ Cầm cẩn thận đem Lý Minh Nhất kéo đến bên cạnh đống lửa, từ trong đống rơm rạ lấy ra một cái nồi gốm sạch sẽ, “Đám người kia buổi sáng đã tới lật qua, khẳng định ngại thối nên không tìm đến nơi này, hiện tại bên ngoài gió lớn như vậy hẳn là sẽ không tới. Ngô người mù ở cách vách nói qua hai ngày nữa sẽ vào đại học, em tranh thủ lúc tuyết rơi đi nhận lương thực của chúng ta về, sắp đến tết rồi, chúng ta cũng có thể được chia chút thức ăn mặn.”
“Ngô người mù thế nào?” Lý Minh Nhất hữu khí vô lực hỏi.
“Sắp không xong rồi, chân hắn bị thối rữa, không sống được mấy ngày nữa.” Giang Tuệ Cầm lại ở trong núi rác rưởi tìm kiếm một hồi, cư nhiên lấy ra được một cây nấm tuyết cùng mấy quả trứng chim, “Em sẽ làm cho anh một bữa ngon, chân của anh phải nhanh tốt lên đó. Đừng giống như Ngô người mù, vợ con hắn đều đã chết, hắn đã sớm không muốn sống nữa, chúng ta còn có Quân Minh, nơi Tây Bắc kia, cũng không biết thế nào.”
“Em tìm được nấm tuyết ở đâu vậy.” Lý Minh Nhất khụ hai tiếng, không có chính diện trả lời Giang Tuệ Cầm.
“Dùng vòng tay vàng để đổi.”
Lý Minh Nhất trầm mặc.
“Đừng làm bộ dáng muốn chết không sống này nữa, bây giờ nấm tuyết tinh quý như vậy, dùng vòng tay vàng đi đổi là đáng giá. Nếu như chân anh có thể khỏi, đừng nói là vòng vàng, dùng hai miếng cá vàng em giấu trong giếng đều đáng.” Giang Tuệ Cầm lần lần mò mò, thế mà thật sự từ trong đống rác kia lấy ra được không ít thứ tốt.
“Em giấu đồ thật đúng là lợi hại trước sau như một.” trên mặt Lý Minh Nhất cuối cùng đã có chút sự sống.
“Chứ sao.” Giang Tuệ Cầm vẻ mặt đắc ý, “Đám người kia còn muốn tìm được đồ mà em giấu sao? Nằm mơ đi, thời kháng chiến đến thổ phỉ đều tìm không thấy, đào tung cả đất ra cũng không thấy được đồng đại dương mà em chôn nữa, chỉ bằng bọn họ, hừ.”
Tử khí trong túp lều có thêm một tia sinh cơ.
Bởi vì có đống lửa mà độ ấm trong lều tăng lên, Lý Minh Nhất miễn cưỡng hoạt động một chút, muốn nhìn xem Giang Tuệ Cầm đang lấy cái gì ra, chỉ tiếc mắt kính đã sớm bị đạp vỡ từ rất lâu rồi, hắn lại thiếu dinh dưỡng thời gian dài, dưới ánh sáng nhập nhèm căn bản không thấy rõ.
“Làm cái gì đấy?”
“Bí mật.”
Có thể là do tâm tình tốt, Giang Tuệ Cầm còn hừ hừ một tiểu khúc.
Lý Minh Nhất bật cười, nhìn ánh lửa, lại đột nhiên cảm thấy, có cảm giác sắp ăn tết.
Đây là lần đầu tiên sau khi con trai cả của hắn chết, có loại cảm giác này.