“Cậu dùng cái này làm bánh gạo cay á?” Quý Nguyệt vẻ mặt không thể tin tưởng.
Không riêng gì Quý Nguyệt, Lưu Thiến cùng Lưu Tử Hiên cũng đều là vẻ mặt mình không nghe lầm đấy chứ.
Ngay cả phát sóng trực tiếp tĩnh lặng như nước của Lưu Thiến cũng thổi qua một bình luận: Tôi không nghe lầm đúng không, người ăn cơm cùng chủ phòng nói hắn có thể ở trên giấy nướng BBQ làm bánh gạo cay á.
Đáng tiếc Lưu Thiến không thấy di động, chỉ lo dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Giang Phong.
Lưu Tử Hiên vẻ mặt bội phục nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ: Không hổ là người có thể làm chủ tịch CLB, giả vờ giả vịt đến độ thanh tỉnh thoát tục như vậy.
“Muốn muốn!” Lưu Thiến liên tục gật đầu.
Giang Phong đi đến khi gia vị lấy gia vị.
Ngoại trừ những loại cơ bản như muối, dấm, đường, nước tương, ở khu gia vị các loại ớt cay cũng rất nhiều, ớt bột, ớt cựa gà, bột tỏi ớt cay, tương ớt còn có sa tế, bởi vì không biết hương vị nên Giang Phong lấy mỗi loại một chút, tới tới lui lui cầm không ít gia vị, ngay cả nước sốt hải sản và nước sốt sườn nướng đều không buông tha.
Quý Nguyệt lúc trước đã lấy một ít bắp cải, cũng đủ để Giang Phong không cần đi lấy thêm nữa, không có hành tây, chắp vá một tý cũng có thể ăn.
Trước tiên bỏ bánh gạo vào trong nồi của mình nấu, nồi của hai cô nàng Quý Nguyệt và Lưu Thiến đều đang nấu đồ ăn, nồi của Lưu Tử Hiên lại là nồi cay, chỉ có nồi của Giang Phong là chỉ có hai cọng hành đang trôi nổi, muối cũng chưa bỏ nhiều vào trong nước dùng, thích hợp nấu bánh gạo nhất.
Sau đó Giang Phong bắt đầu đem bắp cải xé thành từng miếng nhỏ.
Lúc này Lưu Thiến mới nhớ tới chính mình đang phát sóng trực tiếp.
Trong phòng phát sóng trực tiếp của cô vẫn có mấy người còn sống, nghe thấy Giang Phong nói hắn sẽ làm bánh gạo cay trong lòng tò mò đến lợi hại, Lưu Thiến lại hoàn toàn không xem phát sóng trực tiếp của mình, vô luận bọn họ bắn bình luận yêu cầu đem màn hình di động hướng về phía Giang Phong như thế nào thì Lưu Thiến cũng không thèm liếc mắt qua một cái.
Ba bốn người sống, lại có thể tạo ra bình luận như hiệu quả của mấy chục người.
Lưu Thiến trong lúc vô tình nhìn thấy di động, bị số lượng bình luận bay trên đó làm cho hoảng sợ.
“Chủ phòng mau cho chúng ta xem tiểu ca ca kia nấu ăn đi! Để camera đối diện cô làm gì?”
“Nấu ăn, tôi muốn xem nấu ăn!”
“Cầu xin chủ phòng, cô mau xem một cái bình luận đi, tôi cầu xin cô đấy!”
“Chủ phòng cô đừng có mà vẻ mặt dại ra, nhìn xem bình luận đi, tôi cầu cô mà!!!”
“Chủ phòng đáng giận, unfollow unfollow.”
“Tôi muốn xem nấu ăn a, không muốn xem lỗ mũi cô đâu ( ╯‵□′ ) ╯︵┻━┻”
“A, ngại quá, vừa rồi tôi không có thấy.” Phòng phát sóng trực tiếp cư nhiên có người còn sống làm Lưu Thiến cũng có chút bị kinh sợ rồi, vội vàng giải thích cho mọi người.
“Ông trời ơi, chủ phòng rốt cuộc đã xem bình luận.”
“Mau quay nấu ăn, tôi muốn xem nấu ăn.”
“Đúng vậy, mau quay nấu ăn, tôi muốn xem ở trên giấy bạc làm bánh gạo cay.”
“Chủ tịch, người xem phòng phát sóng trực tiếp của em nói muốn xem anh nấu ăn, em có thể quay không?” Lưu Thiến hỏi.
Không nghĩ tới phòng phát sóng trực tiếp của Lưu Thiến còn có người xem, Giang Phong lúc trước còn hoài nghi 46 người trong phòng phát sóng trực tiếp của cô ấy đều là zombie do nền tảng cho mặc định đấy.
Quay một chút cũng không có gì, cũng chẳng phải bí tịch độc môn gì cả, Giang Phong gật đầu: “Em quay đi, nhưng mà đừng quay mặt anh.”
Với chênh lệch chiều cao của Lưu Thiến cùng Giang Phong thì quay được đến mặt hắn kỳ thật vẫn là khó khắn khá lớn.
Lưu Thiến chuyển từ camera trước sang camera sau để phát sóng trực tiếp, đôi tay cầm di động đứng lên quay tay của Giang Phong, từ chủ phòng biến thành camera man.
Giang Phong đang nếm gia vị.
Cửa hàng này tương ớt quá mặn, khẳng định không thể dùng, sốt hải sản thật ra ngoài ý muốn không tồi, không phải mua trên thị trường mà là tự làm. Giang Phong lấy chiếc đũa theo thứ tự nếm lần lượt đồ chấm mình lấy về, bắt đầu trộn hỗn hợp chúng lại.
Lưu Thiến ghi nhớ Giang Phong nói không quay lộ mặt, màn hình di động liền cố định trên mấy chén gia vị, người trong phòng phát sóng trực tiếp chỉ có thể nhìn thấy tay Giang Phong thoắt ẩn thoắt hiện.
“Hắn đang nếm gia vị sao?”
“Thoạt nhìn còn rất chuyên nghiệp.”
“Tay của chủ phòng có thể không cần run lên không hả, nhìn chóng cả mặt!”
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp có vẻ đã tích cực hơn rất nhiều.
“Ngại quá, tôi sẽ tận lực không để tay run. Chủ tịch của bọn tôi là đang nếm gia vị.” Lưu Thiến trả lời vấn đề của bình luận.
“Chủ bá cô sửa tên phòng phát sóng trực tiếp một chút đi, tên này của cô cũng không có ai xem đâu.”
Phòng phát sóng trực tiếp hiện tại gọi là buổi liên hoan câu lạc bộ.
Lưu Thiến nghĩ nghĩ, đem tên đổi thành làm bánh gạo cay ở cửa hàng buffet thịt nướng.
Giang Phong đã điều chế xong tương ớt, bánh gạo cũng vừa vớt ra, bắt đầu xào bắp cải.
Trên giấy bạc quét một lớp dầu, Giang Phong dùng chiếc đũa sớt một nửa bát tương ớt lên trên giấy, thả bắp cải đã xé nhỏ lên trên đảo, rót một muỗng canh ở bên trên.
“Bá” một tiếng, khói trắng toát ra nghi ngút rồi nhanh chóng biến mất, Giang Phong dùng chiếc đũa đảo đều bắp cải làm tương ớt áo đều lên trên.
Mọi người đều bị khói trắng hấp dẫn sự chú ý.
“Phong ca làm gì đâý?” Những thành viên ngồi ở khá xa duỗi dài cổ nhìn về phía bàn Giang Phong.
“Hình như đang xào bắp cải, Phong ca đỉnh thật!”
“Sao tôi không nghĩ ra nhỉ, lát nữa chúng ta cũng xào bắp cải đi.”
Ngay cả người phục vụ cũng lại đây xem náo nhiệt, làm phục vụ ở cửa hàng lẩu nướng tự phục vụ, nhiều năm đã gặp qua nhiều thao tác như vậy rồi, một số người làm thời gian tương đối lâu đã sớm thấy nhiều quen mắt, nhìn qua rồi nói với người mới tới: “Không làm cháy, không cần phải xen vào.”
“Tôi cảm thấy ngửi còn rất thơm.” Người mới tới nỗ lực hít hít cái mũi.
Bởi vì tên phòng phát sóng trực tiếp của Lưu Thiến tương đối mới lạ trên thanh tìm kiếm, có một ít cư dan mạng tò mò tiến vào, thấy Giang Phong đang ở trên giấy nướng BBQ xào bắp cải, bình luận cũng xoát mấy cái 666.
Cũng có người đã thấy qua chuyện này hắt bát nước lạnh.
“Lần trước ăn buffet nướng BBQ tôi cũng làm qua việc này rồi, sau lại dính hết vào giấy, đũa căn bản là không cậy ra được, vô dụng thôi, cũng không thể ăn.”
Bình luận này rất nhanh đã bị vả mặt, Giang Phong chẳng những đảo lên được, còn rất thành thạo.
Cho dù trên giao diện phát sóng trực tiếp sương khói lượn lờ, bắp cải trên giấy bạc được bọc qua một lớp tương ớt nhìn qua vẫn làm người ta chảy nước dãi ba thước.
“Cái bắp cải này nhìn qua đã thấy ngon rồi.”
“Đúng vậy, xem đến mức tôi lại muốn ăn kim chi.”
“Chủ phòng được đấy, cái này trù nghệ đỉnh luôn!”
Người mới đi vào còn tưởng rằng Giang Phong đang nấu ăn là chủ phòng.
Đại đa số bình luận Lưu Thiến đều không trả lời, hỏi những vấn đề đó cô cũng không trả lời được, cái gì mà đây là phối hợp như nào, sao lại không dính vào giấy linh tinh thì cô cũng không biết. Nhưng có người thế mà lại coi Giang Phong trở thành chủ phòng, cô cần phải mở miệng giải thích.
“Người đang nấu ăn chính là chủ tịch câu lạc bộ của tôi, hôm nay là ngày câu lạc bộ chúng tôi liên hoan.”
“Chủ tịch lợi hại quá, câu lạc bộ nấu ăn thế mà còn có nam chủ tịch.” Một cái bình luận quét qua.
“Chúng tôi là CLB Cờ tướng.” Lưu Thiến giải thích nói.
“……”
“……”
“……”
Bắp cải trên giấy nướng đã sắp chín.
Giang Phong đổ bánh gạo đã nấu chín cùng một nửa bát tương ớt vào, múc một muỗng dấm, cuối cùng rắc chút đường.
Vẫn dùng đũa để đảo, chờ đến khi mỗi một cái bánh gạo đều được bọc toàn bộ tương ớt đỏ hồng, bắp cải cũng chín hoàn toàn, Giang Phong dùng chiếc đũa đẩy đẩy ra, chọc một cái, nói: “Có thể ăn rồi.”
Chỉ là mùi hương thôi cũng đã thập phần mê người.
Người phục vụ kinh nghiệm đầy mình lúc trước đã tránh ra đều bị mùi hương một lần nữa hấp dẫn lại đây.
“Cẩn thận nóng.” Giang Phong nhắc nhở nói.
Lưu Thiến đã không rảnh lo phát sóng trực tiếp, cô nàng cách gần nhất, ngửi được mùi bao lâu thì đã nhịn bấy lâu, nếu không phải trên tay cầm di động, vào lúc bắp cải xào xong thì cô đã động đũa luôn rồi.
Để điện thoại qua một bên, Lưu Thiến gấp không chờ nổi gắp một đũa bánh gạo.
“Ăn ngon quá đi!” Lưu Thiến vừa hít hà vừa cảm thán nói.
Phòng phát sóng trực tiếp vốn đang tràn ngập bình luận 666, bởi vì Lưu Thiến đem điện thoại tùy tay ném sang một bên mà biến thành tối đen.
Thật lâu sau, một cái bình luận từ từ bay qua.
“Chủ phòng, tôi đây hiện tại chỉ có một câu đkm tặng cho cô! Unfollow!!”