Giám đốc Hàn không khỏi nhìn thoáng qua bánh viên có nhân trong tay.
Chính là bánh viên có nhân thực bình thường, phương thức thêm rau ngâm đều cùng khi còn nhỏ giống nhau như đúc, chẳng qua khi còn nhỏ bột càng dày hơn, lại còn có nhiều cám cùng cháo bột hồ, tốt nhất còn thêm một đống rau dại nấu thành canh, một ngày ba bữa đều ăn.
Mấu chốt nhất chính là, cái bánh viên có nhân này làm hắn nghĩ tới mẫu thân đã sớm qua đời của hắn.
Con gái của một đầu bếp nữa, cả đời làm được đồ ăn tốt nhất lại là bánh viên có nhân.
“Cái bánh bọc dưa chua này, là vị bạn học nhỏ nào làm vậy?” Giám đốc Hàn không khỏi hỏi.
……
Bạn học nhỏ làm bánh bọc dưa chua hiện tại đang bị gà xào ớt cay đến thăng thiên.
Giang Phong đã không nhớ rõ hắn uống hết bao nhiêu chén nước rồi, trên cơ bản là một miếng thịt một ngụm nước, bị cay đến mức nước mắt đều sắp tràn ra khỏi hốc mắt.
Giang Phong thậm chí cảm thấy miệng hắn sưng lên rồi.
Sờ thử, hình như sưng lên thật.
Ngô Mẫn Kỳ là một người sinh trưởng ở đất Thục, hoàn toàn không thể nào lý giải được sao Giang Phong lại bị kẻ hèn gà xào ớt cay thành bộ dáng như vậy, cô thậm chí vì chiếu cố học sinh tiểu học không thể ăn quá cay nên ngay cả ớt đỏ cũng chưa dùng tới, chỉ rắc nhiều một chút hoa tiêu.
Trong cuộc đời Giang Phong 20 năm trước, ăn qua đồ ăn cay nhất chính là vào lúc cao trung Trần Tú Tú dắt hắn đi ngõ nhỏ ăn chuỗi thịt dê nướng, sau lại bởi vì không sạch sẽ nên thượng thổ hạ tả còn phải đi bệnh viện truyền nước hai ngày trời. Nhưng so với phần gà xào ớt này của Ngô Mẫn Kỳ thì mấy xâu thịt dê cay đến mức làm Giang Phong hít hà liên tục cũng chỉ có thế.
Giang Phong lần đầu tiên khắc sâu ý thức được, hắn thật sự là không thể ăn cay.
Cứ việc bị cay thành miệng lạp xưởng, Giang Phong vẫn đem đĩa đồ ăn ăn đến sạch sẽ.
“Chờ một lát chúng ta phải làm cơm chiều đúng không?” Cơm nước xong, Ngô Mẫn Kỳ ngồi ở vị trí có chút nóng lòng muốn thử.
Cô không giống Giang Phong, mỗi ngày đều có thể ở trong tiệm nhà mình luyện tập. Từ khi vào đại học tới nay, ngoại trừ thỉnh thoảng được nghỉ về nhà là có thể vào sau bếp hỗ trợ, đây vẫn là lần đầu tiên cô ở thành phố A động thủ nấu ăn.
Giang Phong nhìn ra được Ngô Mẫn Kỳ ngứa nghề.
Nhưng hắn lại dội cho Ngô Mẫn Kỳ một chậu nước lạnh: “Cơm chiều không quản.”
Trên mặt Ngô Mẫn Kỳ tràn ngập tiếc nuối.
“Vẫn là anh thoải mái nhất, cửa hàng mở ở ngay trường học, lúc nào cũng có thể vào bếp.” Ngô Mẫn Kỳ vô cùng hâm mộ nói.
Nghĩ tới hương vị đồ ăn vừa rồi ăn, Giang Phong đột nhiên toát ra một ý tưởng.
“Em…… Ngày thường lên lớp có nhiều không?” Giang Phong biết, Ngô Mẫn Kỳ học chính là thực phẩm dinh dưỡng học, chuyên ngành nghe thì có vẻ văn hoa nhưng chương trình học lại không hề nặng chút nào, việc học nặng nề thuộc về ngành kỹ thuật.
“Em có đi đâu.” Ngô Mẫn Kỳ trốn học nhưng thật ra đúng lý hợp tình, “Lúc đầu em tưởng học chuyên ngành nguyên liệu nấu ăn, không nghĩ tới hóa ra là hóa học.”
Giang Phong:……
Mọi người đều biết, học nấu ăn hẳn là đi Tân Phương Đông.
“Khụ khụ, nếu em trốn…… à không đi học, không bằng tới trong tiệm nhà anh hỗ trợ, sau bếp tùy em dùng, sau bếp nhà anh có bốn cái bếp.” Giang Phong nói.
Còn vừa lúc thiếu một đầu bếp món cay Tứ Xuyên.
Giang Kiến Khang thích ngọt, món cay, không tồn tại.
Trên thực đơn mà tìm được một món cay thì co như quán cơm Kiện Khang thua.
Ngô Mẫn Kỳ đôi mắt tức khắc liền sáng: “Sau bếp nhà anh còn có thể tùy tiện dùng?!”
“Đến khi khách hàng gọi món mới có thể dùng.”
“Kia cũng đúng!” Ngô Mẫn Kỳ trong khoảng thời gian này muốn làm đồ ăn quả thực sắp phát điên rồi.
Học kỳ sau quốc khánh này không còn ngày nghỉ nào nữa, trước ngày thì Ngô Mẫn Kỳ đã sắp ba tháng rồi không đụng tới dao phay cùng nồi niêu, buổi tối ngủ nằm mơ đều đang thái củ cải sợi.
Cái này giải thích ra thì có lẽ cô ấy đúng là một đầu bếp yêu nghề.
“Em có rảnh thì tới.” Giang Phong im bặt không nhắc tới chuyện tiền lương.
Ngô Mẫn Kỳ cũng hoàn toàn không ý thức được Giang Phong kỳ thật là đang mời cô ấy đến trong tiệm làm đầu bếp, thậm chí còn ở trong lòng cảm tạ Giang Phong đã cung cấp cho cô ấy chỗ luyện tay nghề, rốt cuộc lúc cô ở nhà hàng Ngô gia hỗ trợ cũng là không có tiền lương.
Lại nói cô cũng không thiếu tiền, Ngô lão gia tử tuy rằng đối với trù nghệ của tiểu bối yêu cầu rất hà khắc, nhưng ở trên mặt tiền tài luôn luôn hào phóng, chỉ cần không liên quan đến mấy tệ nạn thì tiền có thể tùy tiện tiêu.
Sau khi đạt thành hiệp nghị hữu hảo, hai người liền bắt đầu hoảng loạn.
Buổi chiều còn có các bạn học giỏi ca múa của khoa âm nhạc biểu diễn tiết mục cho các cụ già neo đơn, Giang Phong quyết định đi sớm chiếm vị trí ngon. Ngày thường khoa âm nhạc làm hoạt động gì vé vào cửa đều phải tranh cướp, CLB Cờ tướng có thể được chia đến hai tấm vé đã không tồi rồi, còn đều là cái loại ngoài rìa dựa cửa nữa chứ, Giang Phong đã từng đi một lần, ngay cả mặt của tiểu tỷ tỷ khiêu vũ trên đài cũng chưa thấy rõ.
Lần này, Giang Phong quyết định đi chiếm chỗ!
Không đợi Giang Phong tìm được phòng biểu diễn ở đâu thì đã bị cô giáo Trần thần thông quảng đại không biết từ chỗ nào nhảy ra lôi đi.
“Giám đốc Hàn đang tìm em đấy!” Cô giáo Trần lôi kéo Giang Phong đi đến phòng biểu diễn.
Nói xem có trùng hợp hay không chứ, Giám đốc Hàn đang ở phòng biểu diễn luôn.
“Cái gì mà giám đốc Hàn?” Giang Phong đối với cơ cấu nhân viên trong tiểu học Thần Phong không biết gì cả.
“Giám đốc Hàn chính là một trong năm giám đốc của trường học bọn chị, ông ấy muốn cùng em tâm sự chuyện ngươi trưa hôm nay em làm bánh viên có nhân.” Cô giáo Trần cũng chỉ biết có vậy thôi.
Giang Phong trong lòng cả kinh.
Không thể nào, thời buổi này kẻ có tiền dạ dày đều yếu ớt như vậy sao, ăn cái bánh bọc dưa chua xong còn bị bệnh luôn á?
Đều là lương thực xay mịn mà có thô ráp đâu!
Giang Phong một đường thấp thỏm đi theo cô giáo Trần vào phòng biểu diễn.