CHƯƠNG 107. KHEN THƯỞNG ĐÁNH DẤU BỐN SAO, CỔ THÁNH BINH, BÍ ẨN CỦA TỨ ĐẠI CỔ QUỐC (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lời giải thích của Chu Tước quốc chủ cũng làm Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày.
Hắn không ngờ Tứ Đại Cổ Quốc còn có lịch sử sâu xa như vậy.
“Nói vậy thì hẳn mục đích của Thanh Long quốc chủ là nhất thống Tứ Đại Cổ Quốc, khiến nó trở thành Tứ Tượng Cổ Quốc lần nữa, sau đó tự mình lên làm quốc chủ.” Quân Tiêu Dao suy đoán.
“Nhưng mục đích của tên công tử sau lưng hắn lại là cái gì, chẳng lẽ chỉ vì khống chế Tứ Tượng Cổ Quốc?” Quân Tiêu Dao sinh lòng nghi hoặc.
Bái Ngọc Nhi bên cạnh nghe vậy thì hơi cắn môi rồi nói: “Thần Tử đại nhân, Ngọc Nhi có một suy đoán.”
“Hừm, nói ra nghe một chút.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ngọc Nhi cảm thấy, hẳn công tử sau lưng bọn họ là muốn gom đủ các bộ phận của Thanh Đồng La Bàn thuộc về Tứ Đại Cổ Quốc.” Bái Ngọc Nhi nói.
“Các bộ phận của Thanh Đồng La Bàn?” Quân Tiêu Dao không hiểu mà lặp lại.
Chu Tước quốc chủ lại giải thích một hồi.
Thì ra vị Tứ Tượng Chí Tôn khai sáng Tứ Tượng Cổ Quốc từng tình cờ có được một khối Thanh Đồng La Bàn.
Thanh Đồng La Bàn kia có liên quan đến một đại bí ẩn.
Sau đó không biết tại sao tin tức này lại bị lộ ra ngoài, rất nhiều cường giả đều muốn tranh đoạt chiếc la bàn trong tay Tứ Tượng Chí Tôn.
Tứ Tượng Chí Tôn lọt vào vây công, bị thương rất nặng.
Ông ta âm thầm chia Thanh Đồng La Bàn làm bốn mảnh, giao cho bốn đệ tử của mình, cũng chính là đám người Thanh Long Thượng Nhân.
Sau đó bốn vị đệ tử mỗi người khai sáng ra một quốc gia, đó là Tứ Đại Cổ Quốc của hiện tại.
Mà một phần tư của Thanh Đồng La Bàn cũng trở thành vật cổ được Tứ Đại Cổ Quốc đời đời truyền thừa.
“Đưa bộ kiện kia cho ta xem.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Chu Tước quốc chủ kính cẩn nghe theo mà gật đầu.
Đổi là người khác, nếu dám nhắm vào bộ kiện của Thanh Đồng La Bàn thì Chu Tước quốc chủ sớm đã tát qua một cái.
Nhưng Quân Tiêu Dao mở miệng thì ông ta không chút do dự mà lấy ra.
Quân Tiêu Dao vừa thấy bộ kiện kia thì đáy mắt hơi lộ ra một tia kinh sắc.
Bởi vì hắn phát hiện, bộ kiện của Thanh Đồng La Bàn có chất liệu tương đồng với tàn phiến thanh đồng trong hộp gỗ trước đó.
Mà tàn phiến thanh đồng kia thì có liên quan đến một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị - Thanh Đồng Tiên Điện.
“Thì ra là thế, ta hiểu rồi, khó trách Tứ Tượng Chí Tôn lại bị vây công, Thanh Đồng La Bàn này quả thật có liên quan đến một đại bí ẩn, chính là Thanh Đồng Tiên Điện!” Quân Tiêu Dao thầm nói trong lòng.
Đây tuyệt đối là một đại bí ẩn.
Hiện tại xem như hắn cũng biết mục đích của công tử kia là gì.
Nhất định gã cũng biết Thanh Đồng La Bàn có liên quan đến Thanh Đồng Tiên Điện.
“La bàn này khá thú vị.” Quân Tiêu Dao thưởng thức mà nói.
Chu Tước quốc chủ xem mặt đoán ý, lập tức mở miệng nói: “Nếu Thần Tử thích thì xin tặng cho Thần Tử.”
Quân Tiêu Dao vừa lòng gật đầu, Chu Tước quốc chủ này cũng rất thức thời.
“Chắc hẳn ba khối bộ kiện còn lại đã ở trong tay tên công tử kia, hiện giờ, cho dù hắn không tới gây chuyện thì bản Thần Tử cũng phải tìm hắn...”
Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười hết sức quen thuộc.
Nhưng người Quân Trượng Kiếm hiểu rõ nụ cười này đều biết… Nụ cười này có nghĩa là Quân Tiêu Dao lại muốn bắt đầu cắt rau hẹ...
….
Ở ngoài địa giới cách hoàng đô của Chu Tước Cổ Quốc mấy ngàn dặm, có một tòa thành trì.
Thành trì đã bị liên quân Tam Đại Cổ Quốc chiếm lĩnh.
Giờ phút này, ở giữa thành trì, trong một tẩm cung xa xỉ.
Trên mặt đất có mấy thi thể vũ cơ nằm tứ tung ngang dọc.
Ba quốc chủ gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ đang khoanh tay mà đứng.
Ở chính giữa phía trên, trong sa trướng, một giọng nói lạnh lùng mang theo lửa giận vang lên: “Dám để thất bại, trăm vạn liên quân của các ngươi không công phá được cả một Chu Tước Cổ Quốc nho nhỏ!”
“Không mang bộ kiện la bàn đến cho bản hầu gia, không có cả Bái Ngọc Nhi kia, các ngươi đều là phế vật ăn phân sao!”
Giọng nói kia vô cùng bạo nộ, mang theo cảm giác lạnh lẽo căm căm.
Bọn người Thanh Long quốc chủ hơi cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Bọn họ sớm đã quen tính cách hỉ nộ vô thường, nóng nảy bạo nộ của công tử.
Đường đường là Thánh Nhân lại bị quát mắng như vậy, sắc mặt Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ đều xanh trắng luân phiên, âm thầm cắn răng.
Nhưng vừa thấy bốn bóng dáng đen nhánh đứng chung quanh, phẫn nộ trong lòng bọn họ đều biến thành vô lực.
“Thần Tử Quân gia, Quân Tiêu Dao, a... Thật sự coi mình to lắm hay sao?” Giọng nói kia mang theo lãnh lệ.
Thân phận địa vị và thực lực của Quân Tiêu Dao thật sự ít có người sánh bằng.
Nhưng không có nghĩa là không ai có thể tranh phong với hắn.
Tuy Quân gia vô cùng cường thịnh, hết sức huy hoàng, nhưng cũng không có khả năng một tay che trời ở Tiên Vực.
Mà tên công tử này cũng không tin.
“Truyền lệnh xuống, chỉnh đốn đại quân, ba ngày sau, bản hầu gia sẽ ngự giá thân chinh, xem Thần Tử Quân gia kia có nể mặt vuốt mũi bản hầu gia hay không!” Giọng nói kia lạnh lùng quát.
“Vâng, tuân mệnh.” Đám người Thanh Long quốc chủ chắp tay lại, sau đó rời khỏi đại điện.
“Chỉ cần gom đủ bộ kiện cuối cùng, vậy thì sẽ có được Thanh Đồng La Bàn hoàn chỉnh, đến lúc đó sẽ trợ giúp rất lớn đối với chuyện tra xét Thanh Đồng Tiên Điện.”
“Không ai có thể cản trở bản hầu gia, cho dù là Thần Tử Quân gia!”
...
Đêm dài.
Trong một lâu vũ xa hoa của hoàng cung Chu Tước Cổ Quốc.
Tiếng đàn dằng dặc mơ hồ bay ra từ trong các, khiến người nghe vui vẻ thoải mái, dường như thăng hoa.
Trong các, Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng trên giường, đặt Phượng Minh Kỳ Sơn Cầm trên đùi.
Ngón tay thon dài trắng tinh khảy bảy sợi dây đàn, tiếng đàn thong dong.
Khúc này là một trong Thập Đại danh khúc cổ cầm mà kiếp trước Quân Tiêu Dao từng nghe qua, Cao Sơn Lưu Thủy.
Nghe nó xong khiến nỗi lòng xốn xang cũng như được làm dịu.
Quân Tiêu Dao căn bản không để cái tên được gọi là công tử kia trong lòng, có vẻ rất thản nhiên thong dong.
Khi Quân Tiêu Dao đánh đàn, hắn cũng mơ hồ cảm nhận được một dao động thần hồn nhàn nhạt.
“Là vị hộ đạo nhân thần bí kia của ta sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Hình như hộ đạo nhân của hắn cũng lấy tiếng đàn làm thủ đoạn công kích.
Giờ phút này nghe Quân Tiêu Dao đánh đàn, người nọ cũng khó tránh lộ ra một tia dao động.
Một khúc vừa dứt, hộ đạo nhân thần bí vẫn không hiện thân.
Nhưng cửa phòng lại bị gõ vang.
“Tiến vào.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Bái Ngọc Nhi mặc một bộ váy lụa màu đỏ, bưng nước trà đi vào.
“Thần Tử, xin dùng trà.” Bái Ngọc Nhi nói với giọng điệu thuận theo.
Hết chương 107. *Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!