CHƯƠNG 123. LÃNH Ý CỦA TAM HOÀNG TỬ, TỔ CHỨC SÁT THỦ, U MINH THIÊN! (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhìn thần thái của Thiên Cầm Nữ như vậy, rất nhiều nam tính tuấn kiệt ở đây đều như nghe thấy tiếng trái tim mình tan nát.
Nhưng bọn họ cũng tự mình hiểu lấy, biết Quân Tiêu Dao không phải người dễ trêu chọc gì.
Quân Tiêu Dao nhìn dáng vẻ rung động của Thiên Cầm Nữ, khóe môi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
Sự thật chứng minh, trên đời này không có cái gọi là mỹ nhân băng sơn.
sở dĩ nàng có thái độ lãnh đạm với ngươi, không phải là vì tính cách, chỉ là đơn thuần chướng mắt ngươi mà thôi.
Tam hoàng tử chính là tồn tại bi thôi như thế.
Thân phận địa vị của hắn ta không thấp, nhưng ở các phương diện nhân cách, năng lực, hắn ta đều không thể lọt vào pháp nhãn của Thiên Cầm Nữ.
So ra thì Quân Tiêu Dao quả thực là tồn tại giống như tiên trong mắt Thiên Cầm Nữ.
Tạm thời không đề cập tới thân phận thần bí, thực lực khủng bố.
Chỉ một tay cầm nghệ xuất thần nhập hóa thôi cũng đủ để Thiên Cầm Nữ siêu lòng.
Nhưng đáng tiếc, Quân Tiêu Dao cũng không cảm thấy hứng thú với Thiên Cầm Nữ.
Nhưng vì gài bẫy Tam hoàng tử, Quân Tiêu Dao cũng chỉ có thể đáp ứng.
“Thiên Cầm Nữ cho mời như vậy, tại hạ từ chối thì bất kính.” Quân Tiêu Dao ôn hòa nói.
Nghe Quân Tiêu Dao đồng ý, Thiên Cầm Nữ vui vô cùng, vẻ mặt vốn luôn lạnh như băng sương, hiện tại lại lộ ra nụ cười động lòng người.
Điều này làm Tam hoàng tử ghen ghét đến mức đau mắt.
Hắn ta bỏ ra thiên kim cũng khó mua được nụ cười giai nhân, Quân Tiêu Dao thuận miệng đáp ứng một tiếng lại làm Thiên Cầm Nữ cười thật xinh đẹp.
“Công tử, thỉnh...” Hình như Thiên Cầm Nữ có vài phần gấp không chờ nổi, muốn đánh đàn luận đạo với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, dẫn theo Tần Huyên và Thiên Cầm Nữ rời đi.
Để lại một đám liếm cẩu, ngươi xem ta, ta nhìn ngươi, hỗn độn trong gió.
“Ai, Tam hoàng tử, chúng ta đấu lâu như vậy, kết quả lại là làm áo cưới cho người khác.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội đi tới, cười khổ một tiếng, khẽ lắc đầu và nói.
“Chẳng lẽ ngươi cam tâm để tên kia nhúng chàm Thiên Cầm Nữ sao?” Đồng tử của Tam hoàng tử hiện ra một chút âm u .
“Ta chỉ cảnh báo ngươi một câu, tốt nhất đừng trêu chọc vị kia.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội nói.
“À, ngươi biết thân phận của hắn?” Ánh mắt Tam hoàng tử chợt lóe.
“Không biết, chỉ là một loại trực giác.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội nói.
Hắn ta gặp qua quá nhiều quá nhiều người, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, hắn ta đều sinh ra trực giác.
“Không thể chọc, a, dù hắn là truyền nhân của bất hủ đạo thống thì đã thế nào, ta cũng là hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều.” Tam hoàng tử hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
“Ai, không nghe người tốt khuyên thì có hại ngay trước mắt.” Thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội âm thầm lắc đầu.
Hắn ta mơ hồ cảm thấy, sợ là Tam hoàng tử sắp bị xúi quẩy.
...
Hội đấu cầm trên Tiên Quỳnh Lâu hạ màn che như vậy.
Nhưng lại nhấc lên gợn sóng không nhỏ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên có đồng lứa trẻ tuổi thắng được Thiên Cầm Nữ trên phương diện cầm đạo.
Chuyện quý nữ của Vạn Hoàng Linh Sơn Phượng Thanh Linh bị một công tử thần bí nghiền áp càng khiến rất nhiều người giật mình.
Trong hoàng đô, rất nhiều tu sĩ trong tửu lầu quán trà đều đang đàm luận tin tức này.
“Tới gần ngày trưởng công chúa chọn phò mã thì thiên kiêu tuấn kiệt cường đại gì cũng xuất hiện.”
“Đúng vậy, Phượng Thanh Linh của Vạn Hoàng Linh Sơn kia cũng có thể xưng tôn một phương trong thế hệ trẻ, vậy mà lại bị dễ dàng đánh bại như thế.”
“Thật không biết sau đó còn xuất hiện dạng quái thai nào.”
“Ta cũng chờ mong Thần Tử Quân gia kia đến, chỉ tiếc hình như vẫn không nghe thấy tin hắn tới.”
“Tiếp tục chờ đi, ta tin Thần Tử của Quân gia nhất định sẽ không để Quan Quân Hầu kiêu ngạo mãi.”
...
Tại hoàng đô, khu vực phía Đông, trong một tòa sơn trang yên lặng, hoàn cảnh ưu nhã.
Trong đó thỉnh thoảng có tiếng đàn mù mịt truyền ra, khiến người nghe kinh sợ.
Trăng lên cao ba sào.
Quân Tiêu Dao mặc một bộ bạch y bước ra khỏi sơn trang, phía sau là Thiên Cầm Nữ lưu luyến đi theo không rời.
“Công tử, đã trễ thế này, không nghỉ tạm ở sơn trang sao?” Lời nói của Thiên Cầm Nữ mang theo một tia quyến luyến.
Nàng và Quân Tiêu Dao đánh đàn luận đạo, thoải mái mà thích ý ở sơn trang.
Nàng chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này.
“Không được, tại hạ còn có việc, xin cáo từ trước.” Quân Tiêu Dao nói.
“Phải không, vậy thật đáng tiếc, hy vọng lần sau còn có cơ hội gặp mặt công tử.” Ngọc dung của Thiên Cầm Nữ hơi ảm đạm.
Quân Tiêu Dao xoay người rời đi, lại bị Thiên Cầm Nữ gọi lại.
“Giao lưu lâu như vậy, còn không biết tên họ công tử?” Thiên Cầm Nữ hỏi, đôi mắt tỏa sáng.
“Thành tiên dễ dàng tiêu dao khó, cáo từ.” Quân Tiêu Dao rời đi.
“Thành tiên dễ dàng tiêu dao khó...”
Thiên Cầm Nữ nỉ non, sau đó thân thể mềm mại như bị sét đánh, đôi mắt mỹ lệ cũng trừng lớn.
“Thì ra... là vị kia...” Thiên Cầm Nữ hít một hơi thật sâu.
Mừng rỡ, bất ngờ, vui mừng, đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng.
Nguyên nhân là vì nàng có thể một mình giao lưu với một tồn tại siêu nhiên trong thời gian dài như vậy.
Mà bên kia, Quân Tiêu Dao giẫm lên hư không mà đi.
“Đã chờ lâu như vậy, chẳng lẽ tên kia còn có thể kiềm chế được sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao biến ảo.
Tất nhiên không phải hắn rảnh quá nhàm chán mới đi đánh đàn luận đạo với Thiên Cầm Nữ.
Trừ muốn có được ba trăm khối tiên nguyên ra, mục đích quan trọng nhất của hắn chính là gài bẫy đối phó Tam hoàng tử.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Hắn bỗng phát giác, tiếng người nói ồn ào náo động chung quanh đều biến mất.
Thậm chí các ngọn đèn dầu bốn phía lầu các hoàng đô đều hoàn toàn tắt đi.
Chung quanh lâm vào hắc ám tuyệt đối, cả tiếng côn trùng kêu chim hót cũng không còn.
“À, tới sao?” Quân Tiêu Dao nhướng mày.
Rất rõ ràng, hắn đang rơi vào một trận pháp ngăn cách.
Đúng lúc này, một bóng dáng bỗng hiện lên từ phía sau Quân Tiêu Dao, kiếm phong đỏ như máu đâm vào sau lưng Quân Tiêu Dao.
Hợp Đạo Cảnh!
Quân Tiêu Dao lập tức phán đoán ra khí tức của người nọ.
“Chết đi!” Một giọng nói khàn khàn truyền ra từ bóng dáng đó.
Kiếm phong huyết sắc mang theo một mũi nhọn trí mạng.
“Kiếm thuật huyết sát, ngươi là thích khách của U Minh Thiên.” Quân Tiêu Dao lách người qua, tung một chưởng đánh vào kiếm phong, đồng thời nói.
U Minh Thiên là một tổ chức sát thủ hung danh hiển hách của Hoang Thiên Tiên Vực.
Chỉ cần trả giá đầy đủ thì bọn họ có thể ám sát bất cứ kẻ nào.
Thậm chí bọn họ dám ra tay ám sát cả người của bất hủ đạo thống.
“Ngu muội!”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lấy tay ngăn cản kiếm phong của mình, thích khách kia phát ra tiếng cười lạnh.
Cảnh giới của gã vốn cao hơn Quân Tiêu Dao một bậc, lại lấy binh khí vương hầu thi triển ra kiếm thuật ám sát đỉnh cấp.
Dưới tình huống như vậy, Quân Tiêu Dao còn dùng tay đánh trả, theo gã thấy thì quả thực ngu xuẩn đến tột đỉnh.
Nhưng ngay sau đó, thích khách của U Minh Thiên lập tức cười không nổi.
Leng keng!
Một tiếng giao kích giống như kim thiết vang lên.
Quân Tiêu Dao dùng tay không đánh nát binh khí vương hầu.
Không chỉ như thế, trên cánh tay phải của hắn có tiên hà kích động, phát sáng hừng hực.
Sáu khối Đại La Tiên Cốt cùng thêm vào sức mạnh.
Đánh ra một quyền, hư không run rẩy, nhộn nhạo ra từng đợt sóng gợn.
“Sao có thể!” Đồng tử của thích khách kia ngưng tụ kinh hãi.
Phốc!
Quân Tiêu Dao dùng một quyền trực tiếp đánh thích khách kia nát thành vụn máu.
Huyết vũ phiêu linh, rơi rụng xuống đất.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn lạnh lẽo, hắn nhìn quanh một vòng, lạnh nhạt nói: “Xuất hiện đi, hà tất ẩn nấp như vậy?”
“Ha hả, cũng xem thường con mồi này, ngươi là truyền nhân của bất hủ đạo thống nào?”
Trong màn đêm đen nhánh bốn phía, bốn bóng dáng hiện hóa ra.
Trừ ba hắc y nhân ra thì còn có một huyết y nhân.
Thích khách huyết y của U Minh Thiên có tu vi cảnh giới Niết Bàn Cảnh!
Hết chương 123. *Mẹo: Vuốt sang trái hoặc phải để nhảy chương nhanh hơn!