Chương 18: Huyết Thái Tuế
Nghĩ rõ ràng điểm này, hắn cũng không đợi thêm, mà là đem tín trong trong lư hương rút ra để ở một bên.
Mặc dù chỉ trò chuyện trong thời gian ngắn như thế, nhưng hắn cũng ý thức được, đây là một loại tài nguyên trân quý.
"Lão Âm Sơn? Hồ Quan thôn?"
Trong lòng lặp lại địa danh mà vị lão huynh kia vừa mới nhắc tới.
Nghe ra, y hẳn là ở vào tình cảnh rất nguy hiểm, nhưng y lại giống như có phương pháp gì đó có thể tự vệ, có thể kiên trì chừng một tháng, nhưng hương đã đốt xong, nói cách khác, trong khoảng thời gian này y không có cách nào cầu cứu người khác.
Vây có lẽ có cơ hội cứu y, cũng chỉ có mình?
Hồ Ma nhất thời cũng có chút ý động, nhưng chợt lại buồn rầu lắc đầu.
Mình bây giờ thì có thể cứu ai?
Hiện tại ngay cả thôn này mình cũng không đi ra được, thậm chí cũng không dám rời khỏi bà bà cùng Tiểu Hồng Đường.
Ngay cả vị Nhị Oa Đầu lão huynh kia cũng chỉ nói nếu như mình có cơ hội gặp đồng bạn khác, thì dẫn người tới cứu y, y đã đã kêu gọi lâu như vậy, nhưng lại không có tìm được người, mình chỉ có một chút công phu thì sao có thể tìm được?
Nội tâm như bị bịt kín một tầng bóng tối, Hồ Ma lặng yên tỉnh lại, chỉ cảm thấy phía sau lưng đã là một tầng mồ hôi lạnh.
Từ cửa sổ nhỏ ở trên đỉnh đầu, có một chút ánh sáng nhạt xuyên qua.
Trời còn chưa sáng, nhưng Hồ Ma đã thấy một chút ánh sáng từ bên trong chiếu qua khe cửa gỗ đơn sơ.
Bà bà đã thức dậy, đang dọn dẹp gì đó.
Tiểu Hồng Đường phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt như đang gặm cái gì, bỗng nhiên hô to một câu: "Hồ Ma ca ca tỉnh rồi..."
Sau đó tiếp tục gặm kẽo kẹt kẽo kẹt.
"..."
Lúc đầu Hồ Ma muốn giả vờ ngủ, để tâm tình ổn định lại, nhưng nghe vậy thì chỉ có thể chậm rãi lục lọi bò lên.
Hắn cố gắng nhéo nhéo gương mặt của mình, đem biểu hiện của mình ở trước mặt bà bà xem như sự tình quan trọng hàng đầu.
Chậm rãi xuống giường, đi đến cạnh cửa, lúc mở cửa ra, ngọn đèn trong gian nhà chính nhẹ nhàng lắc lư một chút, bà bà đang ngồi ở trên băng ghế nhỏ thu dọn đồ đạc, cũng chầm chậm quay đầu nhìn hắn một cái.
Hồ Ma vừa mới trưng lên khuôn mặt tươi cười, thì bà bà bỗng nhiên nói: "Hôm qua ngươi ngủ không ngon sao?"
"Trong đêm bà bà đắp chăn cho ngươi, nhìn thấy dáng vẻ của ngươi giống như rất khẩn trương, còn nói mê sảng gì đó nghe không hiểu."
"A?"
Hồ Ma nghe vậy tóc có chút run lên, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Còn chưa hỏi gì, thì bà bà cũng đã thu hồi ánh mắt, nói: "Có phải là gặp ác mộng gì rồi hay không?"
"Ăn thịt thái Tuế nhiều là như thế này, mặc dù có thể chữa bệnh, nhưng cũng sẽ có chút ảnh hưởng, mới mơ thấy giấc mơ cổ quái, có người ăn còn bị điên..."
"Nhưng chỉ có loại thịt này mới có thể trị hết cho ngươi."
"..."
"Vâng, ta hiểu."
Hồ Ma mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đành phải mơ hồ đáp ứng , hơi do dự, rồi cả gan ngồi xổm xuống, giúp đỡ bà thu dọn đồ.
Ý thức được thịt Thái Tuế cùng tín hương có liên quan trong đó, hắn không còn cảm thấy mâu thuẫn nữa.
Vừa vặn ngược lại, vừa rồi hắn cũng sửa lại một chút suy nghĩ, trong lòng có chút hiếu kì.
Vẻ mặt vừa điềm nhiên như không có việc gì, đem thịt khô, đường trắng, thuốc lá sợi, chăn bông mà bà bà đặt ở bên cạnh, đều cất vào trong bao quần áo, một bên cẩn thận cân nhắc hỏi: "Bà bà, bà vẫn luôn để ta ăn thịt kia, nói là có thể trấn tà ma, nhưng loại thịt này đến cùng là cái gì vậy?"
Nghe xong lời của hắn, ánh mắt bà bà liền yếu ớt nhìn lại.
Tiểu Hồng Đường đang ở trong góc tường gặm chân gà kẽo kẹt rung động, cũng bỗng nhiên quay người nhìn về phía Hồ Ma.
Đáy lòng Hồ Ma rất là hồi hộp, lại âm thầm khuyên chính mình.
Bây giờ mình vừa mới khởi tử hoàn sinh, không có ký ức, hỏi ra vấn đề như vậy, vốn chính là chuyện hợp lý không phải sao?
Mỗi ngày ăn loại thịt cổ quái này, vậy mà một câu cũng không hỏi, đó mới là chuyện lạ.
Dường như đợi rất lâu, lại tựa hồ chỉ là do mình khẩn trương thái quá cho nên sinh ra ảo giác, hắn nghe được bà bà nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Thái Tuế lão gia, có thể trấn hết tất cả tà ma."
"Trước đó ngươi bị người hại quá ác độc, cho nên ta chỉ có thể mỗi ngày đi cầu Thái Tuế lão gia, cắt một chút thịt để cho ngươi bồi bổ thân thể, cũng không phải chỉ có ngươi ăn, bên trong thôn chúng ta, tộc trưởng cùng các bô lão, cũng có ăn thịt Thái Tuế."
"Bất quá, bọn hắn ăn đều là Bạch Thái Tuế, mà cũng không dám ăn nhiều."
"Loại tốt hơn Bạch Thái Tuế gọi là Thanh Thái Tuế, nhưng loại này, đều bị người trong thành thu đi."
"..."
Hồ Ma nghe vậy trong lòng hơi động một chút: "Vậy còn ta?"
Bà bà chậm rãi đứng dậy, nói: "Ngươi bệnh nặng, thịt bình thường không có tác dụng, cho nên bà bà đã đi cầu xin về cho ngươi."
"Gọi là Huyết Thái Tuế!"