Chương 33: Ăn sáng
Các thiếu niên đang mơ mơ màng màng từ trong mộng bừng tỉnh, liền vội vàng hấp tấp mặc quần áo, chạy ra.
Mặt không rửa, răng cũng không đánh, có người ngay cả quần cũng không mặc, ngã nhào một cái lăn xuống giường, kéo giày lên, liền vui vẻ chạy ra ngoài.
Hồ Ma ngày đầu tiên tới đây, cảm thấy ngơ ngác, nhưng cũng chỉ đành mơ mơ màng màng đi theo.
Nhị gia đứng trong viện tử, trong tay cầm tẩu thuốc đồng, thấy ai tới chậm thì đá một cước, đá ra bên ngoài viện.
Hồ Ma cũng đi theo ra khỏi phòng, động tác của hắn chậm chạp, Nhị gia thiếu chút cũng đá cho hắn một cước.
Nhưng khi thấy là Hồ Ma, thì lão mới thu chân về, chỉ hừ một tiếng: "Nhanh đi, đuổi theo."
Hồ Ma cảm nhận được tay chân của mình lạnh như băng, muốn hỏi chút gì, nhưng lại không biết hỏi từ đâu, cho nên hắn đi theo chạy ra viện tử.
Ở trên núi chạy non nửa, các thiếu niên mới linh hoạt lên, dần dần có tiếng cười nói vang lên.
Có người giày cũng còn không kịp mang, nhưng cũng chạy đi nhanh chóng, thẳng cho khi vòng qua nửa cái dốc núi, liền nhìn thấy một thác nước chảy xuống tạo thành một cái đầm nước nho nhỏ ở trên sườn núi, các thiếu niên chạy đến nơi này, thì đều ngồi xổm xuống, hai tay vốc nước suối lên trên mặt của mình.
Không chỉ có rửa mặt súc miệng, thậm chí còn có đứa tinh nghịch, trực tiếp cởi quần nhảy vào.
Nhưng nghịch nước được một lúc, thì đã có người hi hi ha ha chạy tiếp, đồng thời trong miệng kêu to:
"Ai chạy chậm thì người đó liếm mông quả phụ..."
"..."
Một đám người lập tức náo loạn lên, liên tục không ngừng có người lao ra khỏi đầm nước, Hồ Ma từ phía sau chạy tới.
Hắn chỉ cảm thấy tay chân không còn chút sức lực nào, băng lãnh nặng nề, lại càng thêm lo lắng trong lòng.
Theo lý thuyết mình vận động thời gian dài như vậy, thân thể có lạnh một chút, thì cũng nên linh hoạt rồi chứ.
Nhưng hết lần này tới lần khác càng chạy lại càng rét lạnh, sắc mặt tái nhợt, một hạt mồ hôi cũng không có chảy ra.
Nhìn thấy những thiếu niên ở phía trước nhảy nhót tưng bừng, giống như có được tinh lực dùng không hết, hắn cũng không muốn liếm mông quả phụ, nhưng lại cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng.
Nhưng nếu mình thật muốn đuổi theo, thì tựa hồ cũng có thể làm được.
Thân thể của hắn băng lãnh, nhưng có một chỗ phá lệ nổi bật, phát ra nhiệt độ nóng hổi, đó là bụng của mình, vị trí lô hỏa.
Tối hôm qua, sau khi hành công, thì nơi này liền nóng hổi tràn đầy, bây giờ cũng như vậy.
Mình tưởng tượng nếu tăng tốc độ lên, liền mơ hồ cảm giác, lô hỏa này cũng từ vị trí ở bụng nhỏ lan ra khắp toàn thân.
Có lô hỏa này mới để cho mình mặc dù có cảm giác băng lãnh suy yếu, nhưng cũng không đến nỗi thật sự té xỉu, thậm chí còn có thể theo sau từ xa những thiếu niên kia.
Nhưng cứ như vậy, lô hỏa cũng rõ ràng là đang yếu bớt.
Nhị gia không phải nói, chỉ cần không phá thân, thì lô hỏa sẽ tăng trưởng liên tục hay sao?
Suy nghĩ kỹ lại, Hồ Ma càng thêm giật mình.
Chờ hắn miễn cưỡng chạy về viện tử, thì những người khác đã sớm xếp hàng.
Lúc này liền thấy trong viện đã đặt một cái nồi lớn, một cái giỏ, một cái ki hốt rác, bên cạnh là một đống chén sứ thô lớn.
Sau khi các thiếu niên chạy bộ trở về, thì đều cầm bát, đứng xếp hàng chờ xới cơm, dáng vẻ thèm chảy nước miếng.
Ngoài dự liệu, lại có thịt.
Khi Hồ Ma cầm bát qua múc cháo, mới phát hiện trong cháo, có một miếng thịt muối lớn bằng ngón cái, được nấu chung cùng với cháo, lúc múc cháo, mỗi người được múc một miếng thịt, các thiếu niên rõ ràng quan tâm nhất, cũng là miếng thịt này, thời điểm múc cháo, cả đám đều mở to hai mắt nhìn, rồi la hét với người múc cháo cho bọn hắm:
"Miếng kia miếng kia, cho ta, ta thích miếng to..."
"..."
"Cẩu vật, như chưa từng ăn qua thịt..."
Xếp hàng ở phía trước Hồ Ma là một thiếu niên hơi mập, đang vươn cổ ra, hùng hùng hổ hổ xoay người lại: "Bọn hắn đều cướp sạch rồi."
Hồ Ma đang đầy bụng tâm sự, vô thức nói: "Đó là cái gì?"
"Sơn nhục..."
Thiếu niên kia nói: "Bạch Thái Tuế, một ngày chỉ có ngần ấy, nhờ có miếng thịt đó mà chúng ta mới có thể chống đỡ cả một ngày..."
"Bạch Thái Tuế sao lại có màu đen?"
Hồ Ma mơ mơ màng màng, sau đó mới phản ứng lại, là thịt được ướp rồi, dĩ nhiên sẽ biến thành màu đen...
Đám thiếu niên này đều là những đứa trẻ to xác, đang tuổi lớn, lượng vận động lại lớn như thế, toàn bộ nhờ loại thịt khô Bạch Thái Tuế này mới có thể chống đỡ cả ngày.
Cũng khó trách vừa đến giờ cơm, đều vội vàng hấp tấp như thế
Nhưng nghe Nhị gia nói, bình thường người ở bên trong thôn, ngay cả loại Bạch Thái Tuế này cũng không có để ăn, cho nên, đây coi như là đãi ngộ đặc biệt cho những thiếu niên đến đây học nghệ.
Tay chân của mình băng lãnh, làm cho đầu óc cũng dường như xoay chuyển chậm theo.
Hắn ngược lại không thèm chút thịt Thái Tuế này, nhưng cũng phải ăn nhiều một chút đồ nóng, làm ấm thân thể trước mới được
Chờ mãi mới đến lượt hắn, học theo người khác bưng bát lên đưa tới.
Nhưng thiếu niên cao gầy cầm muôi kia lại nhìn hắn một cái, cười hì hì nói: "Hồ gia thiếu gia còn cùng chúng ta đoạt thịt ăn sao?"
Vừa nói, vừa múc một muỗng ra, nhanh chóng đổ vào trong chén, nhưng đột nhiên lại lắc một cái.
Vừa lúc khối thịt kia lại rớt trở lại trong nồi.
Hồ Ma ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy đối phương cười hì hì, lộ ra dáng vẻ sao ngươi còn chưa đi.
Người này dường như đối với mình có chút địch ý a...