Chương 62: Nhìn qua tấm gương
"Hở?"
Nhưng trong lúc bọn hắn nói chuyện, thì lão chưởng quỹ kia đã mở mắt, biểu lộ tựa hồ có chút kỳ quái, nhìn về phía cỗ kiệu: "Ngũ quỷ pháp của ta, giống như không có tác dụng."
"Lão Âm Sơn cùng địa phương khác không giống lắm, ngũ quỷ pháp cua ngươi đạo hạnh không đủ, thủ đoạn này không dùng được."
Người trong kiệu nhàn nhạt mở miệng: "Lấy bút đến, để ta thử một chút!"
Lão chưởng quỹ vội vàng đáp ứng, lệnh hộ vệ ở bên cạnh đem tới một bao đồ, sau khi mở ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp bút, một nghiên mực, cùng một cái bình sứ.
Ngay bên ngoài cỗ kiệu, đem chất lỏng ở trong bình sứ rót vào trong nghiên mực, tinh tế mài, sau nửa ngày, thì mở hộp bút lấy ra một cây bút lông tinh tế chấm vào nghiên mực, sau đó hai tay dâng, cúi đầu đưa vào trong kiệu.
Hồ Ma không biết các nàng đang làm cái gì, chỉ là ngửi được mùi ở bên trong bình sứ nhỏ kia có chút cổ quái, quay đầu nhìn về phía Nhị gia.
"Hẳn là máu Thái Tuế lão..."
Nhị gia cũng cẩn thận nhìn, thấp giọng giải thích với Hồ Ma: "Dùng bí pháp luyện chế qua."
"Ta thấy Tẩu Quỷ Nhân cùng Trung Giáo Nhân dùng qua loại thi pháp này, độ vật của bọn hắn dùng, phần lớn đều có quan hệ đến Thái Tuế lão gia."
"..."
Thịt dùng để ăn, hoặc là chữa bệnh, máu lại dùng để thi pháp thi chú...
Trong lòng của Hồ Ma lặng yên suy nghĩ, hiện tượng quỷ dị ở thế giới này tựa hồ có nguồn gốc từ Thái Tuế lão gia?
"Được rồi, nhìn ngươi thành tâm hay không thành tâm đi!"
Sau nửa ngày, trong kiệu vươn ra một bàn tay trắng nõn mềm mại, cổ tay óng ánh, ngón tay nhỏ nhắn, đưa ra một cái gương nhỏ tinh xảo.
"Nhìn vào tấm gương, trong lòng suy nghĩ đến bà bà của ngươi, chỉ cần đủ lòng thành, thì ngươi liền có thể thấy được bà."
"..."
Hồ Ma gật đầu, muốn đi lên cầm lấy, thì lão chưởng quỹ lại chủ động nhận lấy, sau đó đưa cho Hồ Ma.
Hồ Ma gật đầu biểu thị đa rõ, hắn đi đến một bên, nhìn về phía mặt kính.
Trên mặt kính, có vẽ một ít phù văn cổ quái, xem ra hơi ngoáy ngó, cũng không biết là ý gì, mà vốn cái gương có thể soi được mặt người đối diện, nhưng cũng bởi vì có phù văn này, cho nên chỉ lộ ra một chút chỗ trống nhỏ, đừng nói là trông thấy bà bà, dù là mặt của mình thì cũng không thể soi hoàn chỉnh.
Nhưng Hồ Ma đã nhìn ra người trong kiệu có thủ đoạn không tầm thường, liền chỉ chậm rãi hô hấp, trong đầu nghiêm túc nghĩ đến bà bà.
Mình vì sao lại gấp gáp vào rừng tìm bà bà như vậy, vì chỉ có bà thì bà sẽ cho mình loại thịt Thái Tuế kia?
Tựa hồ cũng không chỉ có là như vậy, bà bà là thật tâm thương yêu cháu của bà, vì để cho cháu trai sống lại, suốt đêm không ngủ tụng kinh, đi Lão Hỏa Đường Tử cầu tình với các tổ tông, không tiếc mạo hiểm, cũng phải lẻ loi một mình tiến vào trong rừng, cùng con ác quỷ của Mạnh gia ác đấu...
Mình không phải cháu của bà, nhưng chỗ tốt này mình đều được hưởng.
Mình quả thật cảm nhận được vị lão bà này là toàn thân tâm hi sinh vì hắn, cho nên cũng xác thực sinh ra cảm kích...
Khi ý nghĩ này xuất hiện, trước mắt Hồ Ma đột nhiên hoa lên.
Giống như chỉ là bởi vì mình nhìn về phía mặt kính quá lâu cho nên con mắt trở nên mơ hồ.
Nhưng thời điểm hắn cảm thấy trước mắt mơ hồ, thì bên trong tấm gương kia lại chiết xạ ra ánh sáng, cùng phù văn xiêu xiêu vẹo vẹo đều nhảy lên, màu sắc cùng đường nét một lần nữa hợp lại, lại trong tầm mắt của mình, hình thành một hình ảnh mơ mơ hồ hồ ở trong gương.
Thậm chí bên tai của mình, cũng giống như nghe được tiếng vang mơ hồ.
Hắn nhìn thấy, một gốc cổ thụ lớn, trên cành có buộc chuông lục lạc, giống như ngàn vạn đầu rắn đang đong đưa trong không trung.
Thân thể của Bà bà còng lưng, đang đứng tại trước cây già, lớn tiếng niệm chú.
Trên cành, mỗi một cành cây đều giống như một con mãng xà, ở chung quanh vung vẩy, phía trên cành, một đoàn bóng đen theo cành lắc lư, mở lớn cái miệng to như chậu máu cắn về phía bà bà, cùng bà bà đánh đến khó phân thắng bại, trời đất mù mịt.
Bỗng nhiên, có một cành cây ở bên trong, giống như bỗng nhiên cảm ứng được cái gì, đột nhiên hướng về Hồ Ma chui đi qua.
Hồ Ma vốn là mượn tấm gương thần bí này để nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cành cây quái dị kia, thế mà muốn đem Hồ Ma kéo vào trong chiến trường.
"Ba!"
Cũng ngay tại lúc cành cây kia sắp tiếp xúc đến Hồ Ma, bà bà duỗi tay nắm lấy chuông lục lạc ở trên cành.
Bà cũng quay người, ánh mắt xuyên qua mặt kính, nhìn về phía Hồ Ma, nói giọng khàn khàn: "Không nên nhìn, cũng không được qua đây tìm ta..."
"..."
Nhưng trong lúc bà bà khuyên bảo, Hồ Ma lại nhìn thấy, khắp cây cổ thủ kia đều run lên rì rào, giống như có thanh âm quái dị hô lên:
"Tới đi, mau tới đây, bà bà ngươi sắp chết rồi..."
"..."
"Ba!"
Loại thanh âm kia như loạn lưu, đồng thời tràn vào trong não hải của Hồ Ma, xen lẫn không ngớt, mặt kính đột nhiên vỡ vụn.
Hồ Ma lảo đảo lui hai bước, vô thức nhìn về phía cỗ kiệu kia.
Trong kiệu tĩnh mịch im ắng, thật lâu, mới vang lên một thanh âm nhàn nhạt:
"Ngươi thiếu ta một tấm gương."