Chương 71: Bà bà phải đi
"Tại sao lâu như thế?"
Lúc này bên ngoài huyệt động, bên cạnh cây hòe già, chưởng quỷ Thảo Tâm Đường từ trong thành đến, đang khoanh hai cánh tay, chậm rãi dạo bước.
Nhìn thấy Hồ Ma cùng Nhị gia vẫn chưa trở lại, lão cũng mơ hồ đoán được cái gì, nhớ đến nhân chi thường tình, hắn cũng không đến nỗi đi qua thúc giục, nhưng trong lòng bất mãn dù sao vẫn là có, ngẩng đầu nhìn trời, than thở: "Trời lại sắp tối rồi..."
"Vô luận là thu dọn hài cốt, hay là giao phó di ngôn, thì cũng đã xong rồi mới phải?"
Ngược lại là người ngồi ở trong kiệu ở bên cạnh kia, dường như rất có kiên nhẫn , chờ thật lâu mới chỉ nhàn nhạt nói một câu.
"Đúng đúng, tiểu thư thiện tâm, nếu không sợ là ngay cả thi hài của trưởng bối, hắn cũng không tìm được."
Lão chưởng quỹ vội vàng ở một bên cười theo.
Lão đang lo lắng người ở trong kiệu bị lỡ đại sự, bây giờ người ta không nóng nảy, vậy thì đồ đần mới gấp...
"Hứa chưởng quỹ..."
Lúc này người trong kiệu, bỗng nhiên nói: "Ngươi nhìn hai người đấu pháp này, là đạo hạnh gì?"
"Ừm?"
Lão chưởng quỹ ngơ ngác một chút, lần nữa quan sát vết tích vừa rồi, nhíu nhíu mày, cười nói: "Đơn giản chính là khu ma chiêu quỷ, theo lối cũ của Tẩu Quỷ Nhân."
"Vị bà bà này có thể dẫn tới âm lôi, có thể thấy được là đã mở cửa phủ, nhưng lại bị một gốc hòe già như thế bức cho phải đi đến đường cùng, có thể thấy được đạo hạnh là có, nhưng cũng chỉ như vậy, tiểu thư sao có thể để vào mắt?"
"Đúng vậy a, cũng chính là như vậy..."
Người trong kiệu lại trầm mặc, bên trong dường như có ánh mắt, cách màn kiệu, nhìn về phía thâm sơn mênh mang.
Nơi xa, tựa hồ có một đoàn mây đen nặng nề đung đưa, sương mù mịt mờ, buông xuống chân trời, chậm rãi bay tới.
Bên trong mê mê mang mang, tựa hồ có người mặc y phục rực rỡ thổi sáo đánh trống, nhảy nhót, nâng cờ đuổi theo, cầm gậy xua đuổi tà ma, như thật như ảo.
Cho dù là nàng, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy hơi kinh hãi, hoảng sợ vội vàng cúi đầu, không dám nhìn tới, còn đám người lão quản gia bên cạnh, thì lại hoàn toàn không có phát giác.
"..."
"..."
"Nhị gia..."
Nhị gia đứng ở bên ngoài động chờ, lòng tràn đầy lo lắng, thật lâu, mới chợt nghe được tiếng kêu của Hồ Ma.
Lão vội vàng xoay người qua, nhìn thấy thần sắc thất lạc Hồ Ma, muốn nói lại thôi.
Hồ Ma cũng chỉ là yên lặng đứng đó, một hồi lâu, mới nói: "Bà bà nói... Để ta mang bà về Lão Hỏa Đường Tử."
"A?"
Nhị gia nghe vậy thì kinh hãi, hai ba bước xông vào trong huyệt động, liền thấy bà bà đã nhắm mắt lại.
Chỉ là, khóe miệng bà mỉm cười, sắc mặt vui mừng, tựa hồ mười phần an tường.
"Lão tỷ khổ cả một đời..."
Trong huyệt động, vang lên thanh âm bi thống mà run rẩy của Nhị gia, Hồ Ma yên lặng đứng nửa ngày, trong lòng suy nghĩ chuyện mới vừa phát sinh.
Sau khi bà bà đem đồ vật đưa cho mình, lại không ngại phiền phức, căn dặn mình rất nhiều, tựa hồ bà vẫn không yên lòng, có rất nhiều điều muốn nói cho mình, nhưng ở trước người của bà, mấy ngọn nến đã yếu ớt sắp tắt, rốt cục bà chậm rãi ngừng lại.
Lưu luyến không rời nhìn mình một chút, sau đó chậm rãi ngồi ngay ngắn, mắt nhìn phía trước, đột nhiên trầm giọng mắng:
"Thúc cái gì mà thúc, lão bà tử ta không biết nhìn canh giờ sao?"
"..."
Trong lòng của Hồ Ma hơi trầm xuống, lập tức lo lắng nhìn về phía bà bà, thì thấy bà cũng chậm rãi thở dài, khoát tay áo.
Thấp giọng nói với Hồ Ma: "Bên kia đã thắp hương rồi, nếu ta không đi qua, cũng làm cho người ta hoài nghi."
"Chỉ là chuyến đi này của ta làm tôn nhi ngươi khổ rồi..."
"..."
Lúc này Hồ Ma cũng không biết nên nói cái gì, nhưng bà bà lại giống như cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nói:
"Không có vấn đề, tôn nhi nhà ta đã lớn rồi, một nhánh này của Hồ gia, còn có người..."
"..."
Thanh âm này dần dần nhỏ đi, Hồ Ma cũng nhất thời có chút nhịn không được, trái tim cũng đập dồn dập.
Không biết qua bao lâu, hắn lờ mờ nghe được một tiếng thở dài tiếc nuối, mơ hồ cảm giác được, tựa hồ có thân ảnh nào đó, chậm rãi đứng dậy, tới bên cạnh mình, nhìn nửa ngày, lại đi đến cửa hang sờ lên đầu của Tiểu Hồng Đường.
Lúc này, phía ngoài hang, dường như thiên địa biến sắc, nổi lên hắc phong, mơ hồ có thể thấy được, một cái kiệu đang đi tới, so với cái kiệu mà quý nhân ở trong thành ngồi còn tốt hơn, kiệu dừng ở cửa hang.
Bà bà lên cỗ kiệu kia, có tiếng la hét mơ hồ kéo dài, kèm theo từng đợt chiêng trống, chậm rãi đi xa.
Mà cho đến lúc này, Hồ Ma ngẩng đầu lên, mới nhìn đến bà bà đã nhắm mắt lại.
Hai ngọn nến ở trước người của bà cũng đã chỉ còn lại một chút, biến thành giọt nến, ngọn lửa nhỏ từ từ chìm vào bên trong.
"Bà bà đi tổ từ, tổ từ này là nơi nào?"
Hồ Ma nhìn thấy ngọn nến đã tắt, yên lặng nghĩ: "Bà nói sẽ gọi ta trở về, là lúc nào?"
Cuộc trò chuyện cuối cùng này, mặc dù trải qua hung hiểm, nhưng rốt cục cũng để hắn yên tâm.
"Bà bà là tán thành ta, không có nguy hiểm."
"Chỉ là, chuyện ta nên làm, bà bà nhưng cũng không cách nào lại thay ta làm..."
"..."