Sau vài ngày ở nhà Nhị gia, Hồ Ma dần dần nghe được tin tức về chuyện nhà họ Thôi.
Lần này, việc Thôi gia lão nãi nãi phạm phải điều cấm kỵ lớn. Ngay cả tộc trưởng vốn là người hiền lành cũng nổi trận lôi đình, kiên quyết không đồng ý cho người chết nhà họ Thôi vào hỏa táng chung.
Lý do thứ nhất là vì họ sử dụng tà thuật hại người, không thể không trừng trị nghiêm khắc. Lý do thứ hai là họ vốn chết do bị tà thuật phản phệ, thuộc loại chết không thanh tịnh. Nếu đưa họ vào hỏa táng chung, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tổ tiên.
Dòng họ Thôi tuy có nhiều người, nhưng trước sự việc như vậy, họ cũng không dám đối đầu trực tiếp với người trong thôn. Cuối cùng, họ chỉ đành lấy quan tài mỏng manh đặt Thôi gia nãi nãi, lão đại, lão nhị, lão tam và lão tứ vào bên trong, rồi nhờ mấy người khiêng đi chôn ở bên trong rừng.
Tuy nhiên, họ Thôi có đông người, nên họ không rất không phục cùng bàn tán về chuyện này, thậm chí trong lòng càng thêm oán trách cả nhà họ Hồ.
Về phần Hồ Ma, hắn chẳng quan tâm đến những chuyện này, chỉ lo lắng cho chuyện của Thôi Hiết Nhi.
Nhưng Nhị gia chỉ e rằng người họ Thôi trong thôn sẽ gây bất lợi cho mình, cho nên đã bảo vệ mình quá mức, khiến hắn không có cơ hội ra tay với Thôi Hiết Nhi.
Nếu không tự mình ra tay, mà để Tiểu Hồng Đường đi thì không ổn. Thứ nhất, bây giờ những người đi trước trong thôn đều nhìn chằm chằm. Tiểu Hồng Đường tuy quen thuộc trong thôn, có thể đi chơi khắp nơi, nhưng nếu có ý đồ hãm hại người khác, e rằng sẽ kinh động tổ tiên.
Hơn nữa, Tiểu Hồng Đường tuy là tà ma, nhưng bản tính lại thuần khiết.
Hồ Ma thử dò hỏi nàng xem đã từng hại người hay chưa, Tiểu Hồng Đường cũng thành thật thừa nhận.
"Có, chính là lần đánh nhau với ngươi!"
...
Việc này khiến Hồ Ma không thể nhịn được nữa. Dù là tà ma, nhưng Tiểu Hồng Đường cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, Hồ Ma không nỡ để tay cô bé dính máu.
Nhưng nếu vậy, làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ?
Tìm Nhị Oa Đầu?
Hồ Ma tự nhủ, nếu mình mở lời với Nhị Oa Đầu huynh đệ, thì có khả năng y sẽ đồng ý.
Nhưng mà, giết người là chuyện trọng đại.
Dù Nhị Oa Đầu huynh đệ có địa vị cao trong thế giới này, việc mình mở lời nhờ y giúp giết người cũng là quá đột ngột.
Hơn nữa, sau khi giết chết Thôi Hiết Nhi, thì món ân tình mà y đang thiếu mình cũng sẽ được trả hết, thậm chí còn có thể mang nợ lại ân tình. Trong khi pháp môn Thủ Tuế Nhân, mình lại chưa có được, còn nhiều điều phải cần hỏi y, cho nên nếu nhờ y đi giết Thôi Hiết Nhi thì không nghi ngời là mình không có lời.
Vậy nên, việc duy nhất có thể làm là trước tiên để Tiểu Hồng Đường theo dõi động tĩnh của Thôi Hiết Nhi.
Cũng bởi chuyện của nhà họ Thôi, trong thôn, vô hình trung cũng trở nên căng thẳng hơn nhiều, đặc biệt là những gia đình có hài tử đã được chọn vào Hồng Đăng Hội.
Nghĩ đến việc có người vì tranh giành danh ngạch này mà đi hãm hại người khác, họ càng thêm trân trọng hài tử của mình, ngày nào cũng thúc dục tộc trưởng hai ba lần, hận không thể sớm hơn nửa tháng đưa hài tử của mình đến chỗ Nương Nương Hội ở trong thành.
Lão tộc trưởng cũng vì vậy mà cảm thấy vô cùng phiền phức, tìm Nhị gia bàn bạc, định sẽ xuất phát sớm hơn thời gian dự định.
Dù sao cũng là sắp đi xa nhà, không biết khi nào thì trở về. Thấy người quen thân thích, dù chỉ vẫy tay chào hỏi cũng khiến cho trong lòng cảm thấy ấm áp.
Sau khi Nhị gia định ra thời gian, lại nói với Hồ Ma: "Bà bà của ngươi không còn, nhưng cây đại thụ của Hồ gia vẫn ở đây. Nhân tình thế sự, ngươi phải học cách ứng xử!"
Hồ Ma ngây người: "Hồ gia chúng ta tại bên trong thôn còn có người thân nào hay sao?"
Nhị gia nói: "Mẹ nuôi của ngươi ... Bà ấy vì ngươi mà vất vả, tiểu tử ngươi không cần đến người ta, liền không để ý tới rồi hay sao?"
"?"
Hổ Ma chợt nhớ ra, mình còn có một mối quan hệ họ hàng như vậy, lập tức liên tục gật đầu.
Hò Ma đi theo Nhị gia, chuẩn bị vài nén hương, vài thứ cống phẩm, vào rừng tìm mẹ nuôi. Sau khi hắn có một trụ đạo hạnh, thì không cần âm khí để phong lô, cho nên Nhị gia giữ lại cho mẹ nuôi mấy cây.
Đi đến bên dòng suối, mẹ nuôi đang vươn cành, hấp thu linh khí trong rừng. Bất thình lình nhìn thấy Hồ Ma cùng Nhị gia đến, mẹ nuôi bị hù đến run rẩy.
"Liễu Nhi, ta mang con nuôi đến bái kiến mẹ nuôi ngươi đây."
Nhị gia cùng Hồ Ma đốt hương dưới gốc cây liễu: "Con nuôi của ngươi có tiền đồ, sắp gia nhập vào Hồng Đăng Hội."
"Chờ hắn học thành bản sự trở về, còn sẽ có nhiều cống phẩm hơn cho mẹ nuôi ngươi..."
"Giống như không phải là đến để bẻ cành liễu?"
Nhưng mẹ nuôi cũng như lâm phải đại địch, không dám khinh thường.
Nhị gia bảo Hồ Ma dập đầu trước mẹ nuôi, đốt hương, dâng lên quả cúng và thịt. Nghĩ nghĩ, Nhị gia lại bảo Hồ Ma hướng về phương hướng rừng, cũng bái một cái, nói: "Dù sao bà bà của nhà ngươi cùng rừng này có giao tình sâu, cũng đều là trưởng bối của ngươi, lễ nghi không thể thiếu."
Hồ Ma cảm thấy có đạo lý. Nhị gia liền đem cống phẩm vừa mang lên đặt phía trước mẹ nuôi, quay đầu lại bày về hướng rừng.
"Còn có thể làm như vậy sao?"
Hồ Ma có chút thương cảm cho mẹ nuôi. Hắn hiểu Nhị gia sinh sống ở địa phương nên am hiểu quy củ trong khu rừng này.
Tuy nhiên, Nhị gia vốn không hay gặp tà ma, tâm tính lại thô lỗ nên không để ý đến những chi tiết nhỏ.
Hồ Ma hướng về rừng, thắp ba nén hương, dập đầu bốn cái. Trong sự tĩnh mịch của khu rừng, hắn mơ hồ cảm nhận được một sự linh hoạt kỳ lạ.
Ánh sáng lờ mờ trong rừng, bóng tối len lỏi, ẩn hiện những thứ gì đó đang đung đưa. Nhìn thấy Hồ Ma hành lễ, chúng dường như vui mừng.
Đặc biệt, Hồ Ma không biết có phải hoa mắt hay không, khi đứng dậy sau khi dập đầu bốn cái, hắn nhìn về phía hàng cây phía sau và lờ mờ thấy được một đoạn cọc gỗ gãy.