CHƯƠNG 2: RỜI NÚI
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu cười nói: “Ngươi có đạo tâm như vậy là rất tốt! Lui xuống trước đi.”
Bạch Cẩm đứng dậy, do dự một chút rồi nói: “Nhị sư bá, ta dự định rời núi một chuyến. Người cũng biết bên ngoài bây giờ đại yêu đại ma hoành hành khắp nơi, ta sợ sau khi ra ngoài bị Vu tộc bắt làm bữa tối cho nên muốn cầu người ban cho một kiện bảo vật công phạt.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghi hoặc nói: “Thông Thiên không ban cho ngươi bảo vật hộ thân nào sao?”
Bạch Cẩm vội vàng nói: “Sư tôn đã ban cho ta bốn chuôi Thanh Thiên Kiếm là Thanh Minh, Thanh Vũ, Thanh Tiêu và Thanh Vân.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hài lòng gật đầu nói: “Bốn chuôi kiếm này rất tốt, là cao phẩm trong danh sách Tiên Thiên Linh Bảo, cho dù là Thông Thiên thì những cao phẩm như thế cũng không có nhiều.”
Bạch Cẩm cảm động nói: “Đệ tử vô cùng cảm kích sự hậu ái của sư tôn nhưng thực lực của ta còn yếu nên không thể phát huy được thực lực của bọn chúng, vì vậy ta muốn cầu sư bá ban cho ta thêm một kiện bảo vật hộ thân.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Quả thực ngoại giới hiện giờ vô cùng hỗn loạn, đối với ngươi mà nói thì khá là nguy hiểm, vậy ngươi dùng cái này để hộ thân đi!” Hắn vung tay lên, một cây quạt nhỏ bay ra lơ lửng trước mặt Bạch Cẩm.
Trong lòng Bạch Cẩm khẽ nảy một cái, thoáng trầm mặc rồi vội vàng hỏi: “Sư bá, đây là?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn ngạo nghễ nói: “Sát khí đệ nhất tại hồng hoang, Bàn Cố Phiên!”
Bạch Cẩm mừng rỡ rồi lập tức nhận lấy Bàn Cổ Phiên, sau đó kích động cúi đầu tạ ơn: “Đa tạ Nhị sư bá!”
“Đi đi!”
Bạch Cẩm cung kính cúi đầu rồi lui ra khỏi cung điện, hóa thành một đạo thanh quang rời đi.
Trong cung điện, Nguyên Thủy Thiên Tôn khẽ cười, lẩm bẩm: “Tiểu gia hỏa này vậy mà lại hiểu lễ nghĩa hơn cả hai đệ tử khác của Thông Thiên.” Đột nhiên trong lòng khẽ động một cái, bản thân có nên thu nhận vài tên đệ tử không nhỉ? Bạch Hạc tộc mà còn hiểu lễ nghĩa như vậy, hay là tìm một đồng tử từ Bạch Hạc tộc?
Đi một vòng, Bạch Cẩm lại trở về trước Thượng Thanh Điện, tùy tiện đi lên gõ cửa, lớn tiếng gọi: “Sư phụ, ta tới thỉnh an người.”
Đại môn của cung điện ầm vang một tiếng, bên trong có một thanh niên mày kiếm mắt sáng đang ngồi trên chủ vị, phía dưới trưng bày mấy cái bồ đoàn.
Bạch Cẩm đi đến một cái bồ đoàn rồi quỳ xuống, dập đầu nói: “Đệ tử chúc sư phụ tiên phúc vĩnh hưởng, Thánh thọ vô cương.”
“Sao lại là Thánh?” Thông Thiên giáo chủ mở to mắt nhìn Bạch Cẩm.
Trong lòng Bạch Cẩm nghĩ thầm, không phải sư phụ đã bàn trước với hai vị sư bá rồi chứ? Sao ba người đều hỏi cùng một vấn đề vậy? Lúc này, hắn mới duỗi thẳng eo nghiêm nghị nói: “Tay cầm Tam Xích Thanh Phong, bỏ đi nhiệt huyết hào hùng đuổi đến tận bích lạc hỏi thăm Cửu Tiêu.”
Đột nhiên Thông Thiên giáo chủ cười ra tiếng, nói: “Đơn giản thôi, hỏi thăm Cửu Tiêu, thiên địa nên đáp lại như thế nào?”
“Nếu thiên không đáp thì trảm đi thiên. Nếu địa không đáp thì đạp nát địa. Dùng thanh kiếm trong tay mà chọn lấy đường đi.”
“Ha ha.” Thông Thiên cười to vài tiếng, mừng rỡ nói: “Người hiểu ta nhất lại là đệ tử ngươi.”
“Đứng lên đi!”
“Vâng ạ.” Bạch Cẩm xoay người ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
“Lời nói cuồng vọng như vậy không thể nói ra bên ngoài.”
Bạch Cẩm liên tục gật đầu rồi cười ngây ngô nói: “Ta chỉ nói bậy trước mặt sư phụ mà thôi.”
Thông Thiên giáo chủ nói: “Thỉnh an hai vị sư bá hết rồi?”
Bạch Cẩm gật đầu nói: “Thỉnh an hết rồi!”
Thông Thiên giáo chủ bật cười: “Hiện tại xem ra ngươi lại là người hiểu chuyện nhất!”
Bạch Cẩm vội vàng cười nói: “Sư huynh sư tỷ đều bận tu luyện, tư chất của ta không tốt nên đành đến trước mặt sư phụ và sư bá lăn lộn cho quen mắt.”
“Ngươi vậy mà lại hiểu rõ.”
Nụ cười trên mặt Bạch Cẩm cứng đờ. Sư phụ à, tuy đây là sự thật nhưng người nói như vậy sẽ khiến người ta đau lòng đó!
Thông Thiên giáo chủ phất tay nói: “Đi đi! Tu sĩ vẫn nên lấy tu luyện làm chủ.”
“Đệ tử hiểu rõ!”
Bạch Cẩm đứng dậy từ trên bồ đoàn, vẻ mặt nịnh nọt xoa tay nói: “Sư phụ, đệ tử định ra ngoài lịch luyện một chút, còn có thể tìm được chút cơ duyên. Người xem có nên ban cho đệ tử vài món pháp bảo hộ thân không? Bên ngoài Vu Yêu giao chiến thực sự rất loạn.”
Thông Thiên giáo chủ nhíu mày, không vui nói: “Đã có Thái Cực Đồ và Bàn Cổ Phiên rồi, hồng hoang thì lớn cỡ nào được chứ? Ngươi còn muốn gì nữa?”
Bạch Cẩm kinh ngạc nói: “Sư phụ, người biết à?” Hắn đau lòng nói: “Chẳng lẽ người nghe lén ta nói chuyện với hai vị sư bá sao?”
Thông Thiên giáo chủ không vui: “Trên người ngươi có khí tức của Thái Cực Đồ và Bàn Cổ Phiên, vi sư còn không nhìn ra sao?”
Bạch Cẩm khẽ thở phào trong lòng, cười ngượng ngùng nói: “Sư phụ nhìn rõ hết rồi.”
Thông Thiên giáo chủ không vui nói: “Cút đi!”
“Sư phụ, người mới là sư phụ của ta mà! Hai vị sư bá đều ban chí bảo cho ta rồi, người lại không cho ta cái gì sao?” Bạch Cẩm vội vàng kêu lên.
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
Bạch Cẩm cười hì hì nói: “Sư phụ, nghe nói người có đệ nhất sát trận là Tru Tiên kiếm trận!”
“Cút!” Thông Thiên giáo chủ phất tay.
“A!” Bạch Cẩm kinh hô một tiếng, trong nháy mắt liền bay ra xẹt ngang qua bầu trời, ‘ầm’ một tiếng rớt vào một hồ nước, bọt nước văng tung toé một trận.
“Tiểu tử thối, Tru Tiên kiếm trận hấp thu hung sát chi khí của hồng hoang. Nó là thứ mà người có thể khống chế được sao?” Thông Thiên giáo chủ không vui lẩm bẩm một câu, sau đó đột nhiên cười lên: “Nếu thiên không đáp thì trảm đi thiên. Nếu địa không đáp thì đạp nát địa. Dùng thanh kiếm trong tay mà chọn lấy đường đi. Ha ha, bản lĩnh không lớn nhưng khẩu khí lại không nhỏ.”
Ào! Một thân ảnh lao ra từ trong hồ nước, Bạch Cẩm lơ lửng giữa không trung, toàn thân chấn động khiến những giọt nước bắn tung tóe rồi rơi lộp bộp xuống hồ nước.
Bạch Cẩm bay đến bên cạnh hồ nước, thì thầm: “Sư phụ này của ta cũng thật keo kiệt!” Đột nhiên thân thể khựng lại, nguyên thần lâm vào một mảnh hỗn độn. Một đạo quỹ tích sáng ngời xẹt qua trong hỗn độn rồi bị hỗn độn chia cắt mãnh liệt. Quỹ tích trong đầu kia lại càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng sáng ngời, cuối cùng hóa thành một đạo kiếm khí vô song sắc bén tràn ngập trong óc hắn.
Ầm! Kiếm khí nổ tung, đột nhiên Bạch Cẩm mở to mắt rồi há mồm thở dốc, trên người đầm đìa mồ hôi. Trong lòng bỗng ngộ ra, một kiếm kia là Khai Thiên Kiếm.
Bạch Cẩm quỳ xuống đất dập đầu về phía Thượng Thanh Cung, nghiêm mặt nói: “Đệ tử cảm tạ công ơn truyền đạo của sư phụ.” Hắn lạy ba lạy rồi chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất.
Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ: “Chúc mừng sư đệ.”
Bạch Cẩm quay đầu cười nói: “Đa tạ sư tỷ đã hộ pháp cho ta.”
Vô Đương thánh mẫu nói: “Không cần khách sáo, đầy là điều sư tỷ nên làm.” Nàng tò mò hỏi: “Sư đệ ngộ ra gì vậy?”
Bạch Cẩm gãi đầu cười ngây ngô: “Không có gì, chỉ là một chiêu kiếm pháp mà sư phụ ban thưởng.”
Vô Đương thánh mẫu ao ước nói; “Không ngờ tới ngươi mới mà đệ tử mà sư phụ yêu thích nhất.”
Bạch Cẩm liền vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có, chỉ là tư chất của ta quá kém, sư phụ chê ta làm người mất mặt cho nên mới truyền cho ta một chiêu kiếm pháp mà thôi. Quả thực thì ta rất hâm mộ sư huynh và sư tỷ, hoàn toàn không cần sư phụ phải nhọc lòng.”
Vô Đương thánh mẫu oán trách cười một tiếng: “Căng thẳng như vậy làm gì? Sợ sư tỷ đố kỵ với ngươi sao? Đến đây, bồi sư tỷ một chút.”
“Được!” Bạch Cẩm đáp ứng.