Chương 100: [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Không phải là một người rất tốt 2

Phiên bản dịch 4874 chữ

“Mẫu thân, người mau nhìn kìa.” Lúc này, Chung Linh bỗng nhiên chỉ vào thân hình đang đáp xuống từ không trung, mừng rỡ kinh ngạc không gì sánh được.

Chung Lệ Song nghe thấy lời gọi của con gái, vội vã ngẩng đầu lên, viền mắt lập tức đỏ ửng, vui mừng đứng dậy.

“Khiến nàng la lắng rồi.” Sau khi hạ xuống, Chung Dương Minh nhìn khuôn mặt mệt mỏi của thê tử nhà mình, áy náy mở miệng nói.

Chung Lệ Song lắc đầu, nhìn Tử Nhược Yên, trịnh trọng quỳ xuống: “Bệ hạ, ta...”

“Chung di, không cần phải như vậy.” Tử Nhược Yên vội vàng đỡ đối phương đứng dậy, khẽ gật đầu.

Chung Lệ Song thở sâu, ánh mắt sáng quắc nhìn Chung Dương Minh ở bên cạnh, một tay ôm lấy đối phương vào trong lòng, siết chặt không muốn buông ra: “Đều tại ta hết, nếu như ngày hôm qua ta không ầm ĩ với chàng thì đã không xảy ra chuyện như vậy rồi.”

“Phu nhân nói quá lời, nếu nói sai lầm thì vẫn là vi phu không đúng, nếu ta không có cố chấp như vậy thì cũng không trở nên ầm ĩ thành cái dạng kia.”

“Không, đều tại ta cả.”

“Phu nhân...”

Hai người ngươi một lời ta một câu, Chung Linh đều không nhìn được nữa: “Được rồi, hai người đều vợ chồng, dính nhau như thế làm gì, chịu không nổi.”

“Tiểu nha đầu chết tiệt, ăn nói kiểu gì thế hả?” Nhìn thấy con gái, Chung Lệ Song tức giận sẵng giọng, đưa ngón tay chọc lên trán của con gái.

Chung Linh thè lưỡi với mẫu thân, sau đó cũng nở nụ cười vui vẻ.

Trong sân của Chung phủ, một nhà ba người đứng chung một chỗ vui vẻ hòa thuận, hoan thanh tiếu ngữ.

Cách đó không xa Tử Nhược Yên đứng ở đó yên lặng nhìn một màn này, mang trên mặt mỉm cười cùng với một tia hướng tới.

“Thật tốt quá đi, người nhà có thể ở bên nhau, làm bạn với nhau...” Tử Nhược Yên nỉ non trong lòng, xoay người rời đi Chung phủ.

Trong lúc im hơi lặng tiếng, nàng hóa thành hàn quang bay lên, cuối cùng rơi vào trong hoàng cung.

Hoàng cung to như vậy, vẫn lạnh lẽo như cũ, huân hương trong Ngự Thư phòng vẫn đang bốc cháy, khói lượn lờ dâng lên.

Tử Nhược Yên trở lại Ngự Thư phòng, nhìn tấu chương chồng chất như núi, yên lặng ngồi xuống bắt đầu bận rộng làm việc.

Nàng là Nữ Đế Đại Viêm, là quân chủ cao ngạo.

Dù sao, nàng đã quen với việc ở một mình rồi.

Không biết từ lúc nào, thời gian chậm rãi trôi qua, cung nữ chuyên môn trị thủ Ngự Thư phòng đã sớm đốt đèn lên, thay đổi huân hương cho Tử Nhược Yên.

“A ~~” Lúc đêm khuya, Tử Nhược Yên rên khẽ một tiếng, thư giãn cơ thể mỹ lệ.

“Bệ hạ, muốn mang đồ ăn khuya qua đây không ạ?” Cung nữ bên cạnh nhẹ giọng hỏi thăm.

Tử Nhược Yên suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Quên đi, trẫm không có hứng thú, hậu điện thu thập xong chưa?”

Từ sau khi đổi tẩm cung thành cung Thân Vương, Tử Nhược Yên hay ở trong một cung điện nhỏ ở mặt sau của Ngự Thư phòng mặt để nghỉ ngơi.

Chỉ có mấy khi làm bộ sủng hạnh Tiêu Thiên thì mới sẽ đi qua bên kia một chuyến.

“Đã thu thập xong rồi ạ.” Vẻ mặt cung nữ vẻ thoáng có chút mất tự nhiên, gật đầu đáp.

Tử Nhược Yên gật đầu, cất bước đi đến con đường nhỏ y ám, lẻ loi một mình đi từng bước một.

Mỗi khi đến lúc này, nàng không muốn người khác hầu hạ mình.

“Tại sao...” Tử Nhược Yên mới vừa đi tới bên ngoài tiền viện của hậu điện, nhìn từ xa thì lại phát hiện trong viện đèn đuốc sáng trưng.

Bình thường khi đến lúc nàng nghỉ ngơi, hậu điện sẽ không đốt nhiều đèn dầu cho lắm.

Nhất là trong tiền viện của hậu viện này, càng là lạnh lẽo mờ tối mới đúng, hôm nay tại sao lại...

Tử Nhược Yên bước nhanh về phía trước, mới vừa bước vào bên trong tiền viện thì có thêm mùi thơm mê người truyền tới.

Không chỉ có như vậy, ở chính giữa viện được bày biện một chiếc bàn gỗ tử đàn với tạo hình đặc biệt.

“Khổ cực lâu như vậy rồi, không đến ăn nồi lẩu làm bữa khuya à?” Tiêu Thiên ngồi trước bàn, giơ ngón tay cái lên hướng phía Tử Nhược Yên: “Cái đồ chơi này, chắc chắn người chưa ăn qua bao giờ.”

“Tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Vẻ mặt Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên đầy bất ngờ, vì sao đối phương lại ở chỗ này chữ.

Tiêu Thiên đã đứng dậy đi tới phía sau của Tử Nhược Yên, đẩy nàng đi tới trước bàn, ấn nàng ngồi xuống.

“Lưu Thống Lĩnh từng nói ngươi có một thói quen nhỏ, mỗi lần ngươi thức đêm xử lý chính vụ, luôn luôn muốn ăn chút đồ khuya.”

“Ăn khuya mà có một mình chả thú vị gì cả, ta bên này thì mân mê một cái hạ gia hương đích mỹ thực đặc sắc để khao bệ hạ đã phải cực khổ.”

Tiêu Thiên vừa nói vừa ngồi xuống ở bên cạnh Tử Nhược Yên, đồng thời bắt đầu nói cho nàng biết cái đồ chơi này ăn thế nào là ngon nhất, thích hợp nhất.

“Nồi lẩu như này phải vừa nấu vừa ăn, thời gian nấu của mỗi loại nguyên liệu đều không giống nhau, cái này ấy hả...”

Tiêu Thiên thì đang lải nhải tỉ mỉ giải thích, nói rõ tình huống cho Tử Nhược Yên.

Tử Nhược Yên ngồi ở đó, nhìn Tiêu Thiên không chớp mắt, yên lặng lắng nghe.

Tiếng của đối phương rất lớn, tại ban đêm nghe có vẻ rất ồn ào, nhưng nàng thích nghe.

Bạn đang đọc [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung của Kình Bạo Tiểu Long Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    2

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!