Chương 102: [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Thể nghiệm lần đầu cứ như vậy không còn nữa 2

Phiên bản dịch 4851 chữ

[Huyết thống của Tử Nhược Yên thuộc về dòng dõi chính thống nhất trong ba nghìn thế giới giới vực.]

Tiêu Thiên lập tức ngồi thẳng người dậy, cau mày: “Ba nghìn thế giới giới vực, Nhân tộc chính thống, lợi hại như vậy à?”

“Nói cách khác, giới vực mà chúng ta đang ở hiện giờ xem như là loại cốt lõi nhất ư?”

[Không, giới vực mà chủ nhân ngài đang ở có tên là vực Nam Hoang, cũng gọi là thế giới Nam Hoang.]

[Thuộc về thế giới giới vực phía nam hoang vu nhất, cằn cỗi nhất, yếu ớt nhất trong ba nghìn thế giới giới vực.]

Sắc mặt Tiêu Thiên lập tức suy sụp, có chút không quá vui vẻ: “Cái thứ gì thế, vậy mà lại kém cỏi nhất à?”

“Được rồi được rồi, mi đi thăng cấp đi.”

[Vâng…]

Tiêu Thiên tiếp tục quan sát đến Tử Nhược Yên, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Mạng của hắn thật sự là tốt quá đi mất thôi.

Được triệu hoán đến thế giới khác thì coi như xong, bắt đầu tặng không một người vợ cũng không nói.

Vợ mình lại còn là một hoàng đế!

Hơn nữa nhìn từ lời hệ thống nói thì tiềm lực của người vợ của mình, còn là một truyền thuyết màu vàng nữa?

Đây không phải là Fushigibana siêu tiến hóa, diệu nở hoa rồi sao?

Ngay khi Tiêu Thiên đang nồng nhiệt nhìn không rời mắt thì Tử Nhược Yên phía đối diện lại đột nhiên mở hai mắt ra.

Ánh mắt hai người giao nhau, đụng vào nhau.

“Khụ khụ!” Nhìn lén bị bắt gọn, Tiêu Thiên lúng túng ho khan hai tiếng: “Ta chỉ nhìn nhìn thôi, không có làm gì cả.”

Tử Nhược Yên không nói gì, chỉ là kết thúc tu hành rồi đột nhiên vung tay lên, ngọn đèn bốn phía đều tắt.

Mà nàng cũng chỉ yên lặng nằm ở bên kia: “Nghỉ ngơi đi.”

“Ừ!” Tiêu Thiên thành thành thật thật nằm ở bên còn lại, mỗi người nằm ở một bên, giống như ở cung Thân Vương lúc trước.

Thanh thanh nước nước, thanh bạch, một thân chính khí, tuyệt không làm cái gì đường ngang ngõ tắt.

Tiêu Thiên vừa nghĩ vừa mệt rã rời, mơ mơ màng màng sắp ngủ mất.

Nhưng đúng lúc này, hắn cảm giác được có sợi tóc rủ xuống.

Một cảm giác ấm áp đè lên miệng mình.

Sau đó một thân hình vội vàng rụt trở về, đưa lưng về phía hắn.

“Trẫm... trẫm miệng vàng lời ngọc, nếu đã nói muốn ban thưởng thì đương nhiên sẽ không... tùy ý qua loa tắc trách, chỉ là hơi muộn chút mà thôi.”

Sau khi nói ra câu ấy, Tử Nhược Yên liền không lên tiếng nữa, không có động tĩnh gì.

Về phần Tiêu Thiên?

Hắn kinh ngạc nằm ở trên giường, nhìn trần nhà mờ tối mà đầu óc trống rỗng.

“Nụ hôn đầu của mình cứ như vậy bị cướp đi rồi ư?”

Nghĩ như vậy, Tiêu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác, có chút u oán nhìn bóng lưng kia.

...

Cùng lúc đó, Chung phủ.

Chung Lệ Song vì tìm kiếm Chung Dương Minh mà mệt nhọc không chỉu nổi, đã đi nghỉ ngơi trước rồi.

Hai cha con đang cầm đuốc trò chuyện trong đêm.

“Thế mà lại là... như vậy à.” Chung Dương Minh nghe hết lời con gái miêu tả, cảm thấy thất vọng mất mát.

Huyết Vân lâu bị tiêu diệt, lại là vì như vậy?

Nguyên nhân Hướng Nguyên Bạch kia tự sát lại có thể thái quá như thế.

“Thân Vương thực sự là... thực sự là ai đối nghịch với hắn, quả thực là hết sức xui xẻo.” Chung Dương Minh vừa nói vừa lắc đầu: “Bản lĩnh già mồm át lẽ phải tuyệt nhất đương thân.”

“Dù sao mấy kẻ Thân Vương giết đều là một đám tội ác tày trời, không sao hết.” Chung Linh nhún vai.

Phụ thân biết tình huống của Thân Vương đại nhân, Chung Linh vẫn rất chi là vui vẻ, ít nhất thì cũng cũng có người để tâm sự ở trong phủ.

Nhất là có đôi khi cách làm việc và suy nghĩ của Thân Vương đại nhân quá kỳ quái.

Có điều, Chung Linh nhắc nhở Chung Dương Minh lần nữa: “Phụ thân, thính lực của Thân Vương đại nhân lợi hại lắm đấy, bây giờ nói chuyện chúng ta, hắn đều nghe thấy được.”

“Cho nên trước đây ngài không có nói xấu sau lưng hắn chứ, cẩn thận Thân Vương rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cố ý trị ngài đấy.”

Vẻ mặt Chung Dương Minh cứng đờ, nhìn con gái với vẻ không thể tin: “Con xác định chứ?”

“À, lúc nãy khi kể về Huyết Vân lâu con có quên nói một chi tiết, chính là Thân Vương đại nhân nghe được tiếng máu Vân Tôn Lai chảy, sau đó...”

Chung Dương Minh thở dài một hơi, hai tay bụm mặt.

Không có cách nào, cùng lắm thì nấu ăn khổ cực chút vậy.

Một đêm này.

Tiêu Thiên đang hồi tưởng lại hương vị, Chung Dương Minh thì đang thở dài.

Mà hai người lại đều không biết, ảnh hưởng do con chữ để lại ở khe núi là lớn lao cỡ nào.

Chuyện Hắc Hồn điện bị tiêu diệt, ngày hôm sau đã bị người ta phát hiện.

Trên vùng đất Hắc Hồn có không ít phân điện của Hắc Hồn điện.

Hôm đó, điện chủ, phó điện chủ các cao tầng của phân điện Hắc Hồn điện đều tụ tập đầy đủ bên trong sơn cốc.

Nhưng đáng tiếc, bọn họ đều bị tiếng rống của Tiêu Thiên làm cho chết đi.

Từ đó dẫn đến các phân điện của vùng đất Hắc Hồn rơi vào trạng thái không ai chưởng quản.

Nơi này, một ngày các phân điện không có đám người điện chủ tọa trấn, thì có thể gặp chuyện không may.

Bạn đang đọc [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung của Kình Bạo Tiểu Long Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    4

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!