Sau khi nhập vào thân thể này, Tần Tang vẫn một mực tránh né thân tình của thân thể này, qua năm năm cũng không quay lại một lần.
Ngô Truyền Tông trịnh trọng cất lại, rưng rưng nói:
-Tiên sinh yên tâm, không có tiên sinh, sẽ không có Truyền Tông bây giờ, Truyền Tông nhất định coi bọn họ như người thân của mình. . .
Tần Tang khoát khoát tay:
-Không cần như thế, phụ mẫu cùng huynh đệ của ta, ngươi chỉ cần đảm bảo bọn họ áo cơm không lo. Nếu trong thế hệ con cháu có người có thể thành tài, có thể cân nhắc giữ một người. Chuyện sau này, ngươi cũng không cần quan tâm, xem chính tạo hóa của bọn họ .
Ngô Truyền Tông thông minh lanh lợi, chiến công xuất chúng, tuổi còn trẻ đã ở địa vị cao, sau này tiền đồ vô lượng.
Người bình thường không giàu có quá ba đời, an bài như vậy, cũng xem như công bằng với Tần Tam Oa.
Trừ cái đó ra, chỉ còn một chút việc vặt, Tần Tang rời đi, những người dưới trướng hắn nhất thời không còn chỗ dựa, cũng may Trưởng công chúa và những người khác có thể lo liệu.
Hai người kín đáo bàn luận một lúc, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, một tên thân binh hạ giọng nói:
-Hầu gia, Trưởng công chúa bí mật đến thăm.
Tần Tang nhíu nhíu mày, không biết Trưởng công chúa đêm khuya tới đây cần làm chuyện gì, vốn dĩ ngày mai hắn muốn rời đi.
-Ngươi trở về trước đi.
Tần Tang đứng dậy tiễn Ngô Truyền Tông, đích thân ra khỏi phủ nghênh đón, đã thấy Trưởng công chúa trang phục đơn giản nhẹ nhàng, chỉ đem Bạch Giang Lan cùng hai tên hộ vệ, cưỡi ngựa tới.
-Vào rồi nói.
Trưởng công chúa giương roi ngựa, dẫn đầu đi vào trong phủ, cứ như đang vào phủ của mình, quen thuộc tiến thẳng đến thư phòng Tần Tang.
Tần Tang đành phải gật gật đầu với Bạch Giang Lan, yên lặng cùng theo vào, nhưng thấy Trưởng công chúa chắp hai tay sau lưng, dáng người mảnh khảnh duyên dáng yêu kiều, đứng bất động ở đó.
-Giang Châu Hầu!
Trưởng công chúa đột nhiên mở miệng, giọng nói thanh lãnh.
Tần Tang đáp:
-Có thần.
Trưởng công chúa bất chợt xoay người lại, đôi mắt lóng lánh dưới ánh nến cực kỳ chói mắt, nhìn chăm chú Tần Tang, chất vấn:
-Bản Công Chúa chưa từng đối xử tệ bạc với ngươi đúng không?
Tần Tang bất lực nói:
-Xin trưởng công chúa chỉ giáo cho. . .
-Vậy tại sao ngươi nhất quyết muốn đi?
Trưởng công chúa bỗng nhiên tiến lên trước một bước, ánh mắt sáng rực, không cho Tần Tang cơ hội phân trần:
-Tu tiên có cái gì tốt? Ngươi xem bao nhiêu người cầu tiên thân, sống một đời cô tịch, chết già ở núi sâu rừng hoang, thân xác biến thành đồ ăn trong miệng hổ báo, cuối cùng đưa mắt không có ai quen biết, chẳng làm nên trò trống gì. Ngươi nhìn nơi đó đi!
Trưởng công chúa nâng ngón tay ngọc lên, chỉ hướng Ngọc Vũ Cung phía xa, nói càng lúc càng nhanh:
-Nơi đó có quyền lực vô thượng, có vô số mỹ nữ, có Quỳnh Tương Ngọc Dịch, có cẩm y ngọc thực, ngợp trong vàng son, tửu trì nhục lâm. . . Chỉ cần ngươi muốn, đều có thể dễ dàng nhận được! Ngươi, vì cái gì cứ chấp mê bất ngộ?
Tần Tang im lặng, nói:
-Xin mời trưởng công chúa đi theo thần.
Ra khỏi thư phòng, Tần Tang thấp giọng nói câu mạo phạm, sau đó nắm lấy tay Trưởng công chúa, dưới chân điểm một cái, nhảy lên mái nhà, lại nhìn về phía Ngọc Vũ Cung, quả thật là xa hoa mỹ lệ.
Trưởng công chúa hơi ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc, không biết trong Tần Tang đang có âm mưu gì.
-Ta nhớ rằng, Ngọc Vũ Cung do chính hoàng đế khai quốc Đại Tùy lập nên, nơi đây vốn là hoàng cung trước đây, sau này hoàng cung bị đại quân đốt sạch.
Tần Tang nhìn sang Trưởng công chúa, thấy nàng hơi gật đầu, tiếp tục nói:
-Đại Tùy trong năm trăm năm, đến nay đã trải qua hơn ba mươi vị Hoàng Đế, là vua một nước, hưởng hết vinh hoa, sau cùng lại chạy không thoát khỏi hoàng thổ, mà Ngọc Vũ Cung cũng vẫn tồn tại.
Trưởng công chúa dường như hiểu ra điều gì đó:
-Ngươi. . .
Tần Tang cực kỳ không lễ phép ngắt lời Trưởng công chúa, chỉ nơi bóng đen cao ngất đằng xa:
-Người nhìn Triều Thánh Sơn, nó chứng kiến Ngọc Vũ Cung từ mới đến cũ, chứng kiến tiền triều hoàng cung bị hủy diệt, trước lúc này, còn có các triều đại, nhiều đời khác.
Hắn chỉ tay lên trời:
-Trên bầu trời này, có thể đã có tiên nhân chứng kiến Triều Thánh Sơn, từ đáy biển đến bình nguyên, cuối cùng nhìn ngọn núi cao này từng tấc từng tấc trưởng thành, thậm chí tương lai có một ngày, Triều Thánh Sơn sụp đổ, vị kia tiên nhân cũng chỉ lười nhác nhìn một cái.
-Dã tâm của ta rất lớn.
Tần Tang tự giễu cười cười:
-Ta muốn được trường sinh, chứng kiến tiên nhân từ sinh ra đến khi chết đi.
Trưởng công chúa thở dài một tiếng:
-Ta hiểu được. . . Nhưng ngươi có nghĩ tới, sau khi ngươi rời đi, Ngô Truyền Tông, Chu Ninh, Trương Văn Khuê bọn họ phải làm sao bây giờ? Thái Tử hận ngươi đến thấu xương, nếu bắt không được ngươi, tìm tới bọn họ để trút giận, bọn họ có thể chịu đựng được không?
Tần Tang quay đầu nhìn Trưởng công chúa, thấy hai mắt nàng sáng lấp lánh.
. . .
Ngày mồng hai tết, đêm.
Giang Châu Hầu phủ.
Toàn bộ thân binh đều bị Tần Tang giải tán, trong phủ chỉ có một mình hắn, nhắm mắt ngồi ngay ngắn tại chính đường.
Đêm khuya tĩnh mịch, bên ngoài phủ truyền đến một trận tiếng bước chân sột soạt, Tần Tang bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhấc theo hành lý khoác lên vai, sau đó rút kiếm bước ra, chậm rãi mở cửa lớn.
Những bó đuốc sáng rực, cả con đường tràn ngập tinh binh, bao bọc vây quanh Hầu phủ, vô số kình nõ mũi tên lên dây cung, nhằm vào cửa lớn.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Tang cười tự giễu.
Phong thủy luân chuyển, ba năm trước đây hắn mang theo nỏ binh vây khốn Huyền Tế Tự, bây giờ lại đến phiên mình.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa phủ, nghe thấy một tên mặt trắng giọng the thé hô to:
-Giang Châu Hầu lòng lang dạ thú, thông đồng với thuộc hạ, ý đồ phản loạn, bây giờ âm mưu đã bại lộ, còn không mau giơ tay chịu trói! Thái Tử có lệnh, kẻ dám phản kháng giết chết không cần biết tội gì!