-Tránh ra!
Tần Tang lạnh lùng liếc nhìn những tướng sĩ xung quanh, trên người hắn không dính một giọt máu, nhưng trong mắt đám tướng sĩ không khác gì con quỷ hung bạo.
Hắn bước tới một bước, không đợi mệnh lệnh tướng lĩnh, toàn bộ binh sĩ giống như thủy triều tự động né ra một con đường, bộ dạng kính sợ nhìn Tần Tang, không ai dám ngăn cản hắn.
Tần Tang đoạt lấy một con ngựa, dưới con mắt mọi người, đi thẳng đến cửa thành.
Giang Châu Hầu phủ, tấm bảng mới thay bị trường kiếm đâm xuyên, thi thể Thái Tử treo ở trên thân kiếm vẫn đang lắc lư lay động, trên bậc thang tích tụ lại một vũng máu, đỏ chói mắt.
'Cộc cộc cộc. . .'
Tần Tang phi ngựa dọc theo con phố dài, phi nhanh đến cửa thành Đế Đô, gặp được Ngô Truyền Tông mang theo một đội binh sĩ thủ vệ.
Nhìn thấy Tần Tang chạy tới, Ngô Truyền Tông tự mình mở cửa thành ra, hô to:
-Tiên sinh, bảo trọng!
-Hầu gia!
Là Thủy Hầu Tử Chu Ninh dắt theo một con ngựa tới:
-Dọc đường các quân dịch cũng đã chuẩn bị lên ngựa, Hầu gia đi đường cẩn thận!
Nhìn thấy Chu Ninh, Tần Tang không khỏi nghĩ đến lần đầu gặp hắn tại Vu Lăng Giang, cõi lòng đầy cảm khái vỗ vỗ bả vai bị mất cánh tay của Chu Ninh, nhưng không biết nên nói cái gì.
-Bảo trọng, sau này còn gặp lại!
Tần Tang thay đổi ngựa, phóng nhanh ra khỏi thành, cưỡi ra ngoài không xa, đột nhiên có linh cảm, quay đầu nhìn thoáng qua phía đằng sau.
Chỉ thấy trên tường thành có một bàn yến hội phong phú, Trưởng công chúa ngồi tại đó nhìn Tần Tang chăm chú, Bạch Giang Lan cùng Nhạc Lão hầu hạ bên cạnh, chắp tay hướng về phía Tần Tang.
Trưởng công chúa mặc áo giáp của binh sĩ thủ thành, đôi mắt dưới ánh trăng xán lạn như ngôi sao, nàng giơ chén hổ phách lên, ở phía xa xa kính Tần Tang một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Đứng dậy rời đi.
Một chiếc áo choàng đỏ rực biến mất trong bóng đêm.
. . .
Tần Tang đi dọc theo đường chính, suốt một chặng đường dài.
Từ Đế Đô đi về hướng tây nam, mãi cho đến Trấn Thủy Quận, không đến Tam Vu Thành, mà rẽ về phía tây ở chỗ giao nhau giữa Trấn Thủy Quận cùng Toánh Dương Quận, vượt qua Vu Lăng Giang, đi tới bờ Trầm Thủy Hà, trở lại chốn cũ.
Dấu vết của trận kia hỏa hoạn kia đã bị thời gian xoá nhoà, nhưng Tần Tang vẫn có thể tìm được một ít bạch cốt.
Tìm kiếm trong chốc lát, trong tầng đất phía dưới lớp cỏ hắn tìm được thi cốt của thiếu niên họ Tống cùng hắc y ma đầu.
Thi cốt của hai người rất dễ phân biệt, Tần Tang phân ra thi cốt của thiếu niên họ họ Tống rồi lập một ngôi mộ, cũng để cho hắc y ma đầu nhập thổ vi an, dù sao cũng lấy được U Minh Kinh từ trên người hắc y ma đầu , giúp hắn mở ra cánh cửa tiên lộ.
Tần Tang bái tế một phen, lại tiếp tục lên đường.
Bây giờ hắn căn bản không sợ sài lang hổ báo,nghênh ngang đi đường bên trong núi rừng, không lâu sau đã đến biên giới phía bắc Ninh Quốc.
Đi xa hơn hướng tây, xuyên qua một quốc gia, có thể đến được Thiên Lộc Giang.
Tần Tang do dự một chút, sau khi đi tới Ninh Quốc, trong lòng của hắn cứ có một loại xúc động không rõ, thúc giục hắn trở về Vương gia trang một chuyến.
Cũng không biết là do sinh ra sự đồng cảm bởi vì dung hợp ký ức với Tần Tam Oa, hay là do tâm lý bù đắp từ chính mình đối với hắn.
Cho dù đi đường vòng cũng không trì hoãn được mấy ngày, so với lộ trình xa xôi đến Bích Vân Quốc, cũng không là cái gì, không được chậm trễ chuyện đại sự, Tần Tang không do dự quá lâu, quyết định đi xem Vương gia trang một chút.
Khi đến được Vương gia trang, đã là đêm khuya.
Thôn trang nhỏ không tranh quyền thế này, qua mấy năm nay cũng không có thay đổi nhiều, mọi thứ đều có thể tương ứng với ký ức của Tần Tam Oa, Tần Tang có loại cảm giác kỳ lạ vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Nhà Tần Tam Oa nằm tại phía bắc Vương gia trang, phía sau có một cánh đồng, sân không nhỏ, xây một dãy năm gian phòng bằng đá, vào thời điểm Tần Tam Oa xảy ra chuyện, chỉ có đại ca cưới người vợ, nhị ca vừa định thân, vẫn chưa kịp đón dâu, người một nhà đều sống chung một chỗ.
Mẫu thân cùng đại tẩu thường xuyên cãi vã, trước đó cảm thấy thật phiền, bây giờ nghĩ lại lại có chút ấm áp.
Con cú đêm trên cây kêu hai tiếng.
Tần Tang đột nhiên giật mình, phát hiện bản thân vậy mà đang cười, suýt nữa đắm chìm trong thế giới của Tần Tam Oa.
Hắn âm thầm cảnh cáo bản thân là Tần Tang, là khách đến từ bên ngoài lãnh địa, Tần Tam Oa đã chết, những ký ức kia coi như là đang xem một bộ phim dài tập, diễn viên trong đó đều là người xa lạ.
Lúc này, tiểu viện của Tần gia đã xuất hiện ở trước mặt hắn
So với lúc Tần Tam Oa rời đi, không có thay đổi quá nhiều, Tần Tang ổn định lại tâm tính, thôi động Vô Ảnh Bộ, tiềm nhập đi vào.
Trong đêm khuya thanh vắng, người trong nhà đều nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại có hai tiếng ho khan.
Từ trong tiếng hít thở nghe được, trong sân tổng cộng có chín người, có ba khí tức nhỏ bé, rõ ràng là tiểu hài tử.
Đại ca nhị ca đều có con nối dõi.
Tần Tang ở ngoài cửa sổ, từ một gian phòng nhìn bên này nhìn sang gian phòng đó, trên những khuôn mặt này, có quen thuộc, có xa lạ, hắn chợt khẽ giật mình, dừng lại trước một gian phòng.
Trong phòng, nơi đặt ban đầu của linh bài Tần gia cùng bảo gia tiên, nhiều thêm một cái bài vị, bởi vì Tần Tam Oa vẫn chưa cập quan thì chết, tên phía trên sẽ dùng Tần Tam Oa.
Đột nhiên, trong gian phòng gần nhất truyền đến một động tĩnh nhỏ, đó là gian phòng của phụ mẫu Tần Tam Oa.
-Lão Tần, lão Tần. . .
Là giọng Tần mẫu, có thể là sợ làm ồn hài tử phòng bên cạnh, âm thanh đè xuống rất thấp.
Một lát sau, giọng nói mang vẻ buồn ngủ của Tần phụ vang lên:
-Sao thế, đêm hôm khuya khoắt còn chưa ngủ, thần kinh cái gì. . . Lại mơ thấy Tam Oa Tử à?