Quả nhiên đúng như hắn dự đoán.
Tần Tang ỡm ờ, giả vờ không tình nguyện bị kéo trở về, do do dự dự nói:
-Không dối gạt huynh đài, bản thân Tần mỗ không thiếu công pháp, chỉ là chưa thấy qua U Minh Kinh bao giờ nên muốn cùng công pháp của ta nghiệm chứng một phen, nếu khó tu luyện như vậy, đối với ta sợ rằng chẳng có tác dụng gì, mà giá cả lại đắt như thế này thì . . .
Chủ quán nghe thấy Tần Tang nói như vậy ánh mắt liền sáng lên, luôn miệng kể khổ:
-Tần huynh đệ, chỉ riêng những pháp chú mà ta tỉ mỉ lựa chọn, giá cả mười lăm khối linh thạch đã là vô cùng hợp lý rồi. . . Mà thôi! Tần huynh đệ nguyện ý ra giá bao nhiêu?
Tần Tang cau mày, thoạt nhìn như là đang phân vân, cuối cùng cắn răng một cái:
-Nhiều nhất ra bốn khối linh thạch!
Chủ quán đen cả mặt:
-Huynh đệ ,sao ngươi không đi ăn cướp đi ! Tuyệt đối không được!
Xem ra giá như vậy thật quá thấp rồi.
Tần Tang do dự, đảo qua quyển sách kia thật lâu, sau đó lấy ra Ngưng Thủy Chướng linh phù, nói:
-Những pháp chú này của ngươi, đều chỉ là đồ vật thông hường mà thôi, chẳng có giá trị đối với ta, duy nhất bộ công pháp kia có giá trị với ta mà thôi, thế nhưng mà. . . Thôi được rồi, tấm linh phù này của ta cũng có giá trị mười khối linh thạch, ta cũng không muốn dài dòng với ngươi, ngươi đồng ý thì liền đổi, không đồng ý thì thôi vậy.
-Cái gì cơ? Tấm Ngưng Thủy Chướng linh phù cũng cũng chỉ có giá 6 khôi linh thạch mà thôi. . .
Chủ quán liếc mắt, tỏ vẻ không tình nguyện cho lắm, thế nhưng lại nhanh tay nắm lấy Ngưng Thủy Chướng linh phù, sau đó đập U Minh Kinh vào tay của Tần Tang.
Cuối cùng cũng lấy được, Tần Tang hận không thể ngay lập tức tìm một chỗ nào đó kín kín một chút sau cẩn thận xem kỹ cuốn công pháp này, cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn được, tiếp tục đi dạo vài vòng trên phố, mua sắm một vài thứ phù hợp với mình, cũng hỏi han được một vài chuyện.
Đầu tiên chính là về linh căn.
Bất kể Tần Tang hỏi ai, tát cả mọi người đều có chung một câu trả lời, không có linh căn chắc chắn không thể nào tu luyện được, cho dù là tu tiên giả của ma môn cũng đều nói như vậy.
Điều này làm cho Tần Tang càng thêm nghi ngờ, tại sao mình lại có thể tu luyện được.
Chuyện còn lại là về Âm Sát chi khí.
Nguyên lai, đối với tu tiên giả mà nói, Âm Sát chi khí là cực kỳ phổ biến,ai ai cũng biết, khi Tần Tang đi nghe ngóng Ấm Sát chi khí, suýt chút nữa bị người ta chê cười.
Âm Sát chi khí chính là một loại chí hàn sát khí được thiên địa thai nghén mà sinh ra, còn tại sao lại sinh ra, điều này rất khó giải thích, nhưng nghe nói trong chiến trường của Viễn cổ tiên nhân chưa nhiều Âm Sát chi khí nhất, tại nơi đó có thể nói là thây chất thành núi, sau đó vì nguyên nhân đặc thù nào đó, dần dần thai nghén ra Âm Sát chi khí.
Nếu như không có thủ đoạn phòng ngự , mà dám ở trong Âm sát chi khí thời gian dài, không chỉ có ảnh hưởng đối với tu vi, coi như thân thể mạnh mẽ như tu tiên cũng khó tránh khỏi việc bị sát khí nhập thể mà chết.
Ngoại trừ bí pháp cực kỳ hiếm thấy hoặc là pháp khí, có thể sử dụng Âm Sát chi khí hoặc trung hòa Âm sát chi khi, tu tiên giả bình thường gặp được Âm Sát chi khí, tốt nhất nên tránh ra thật xa.
Đương nhiên, tu tiên giả bình thường cũng không cần lo lắng những điều như vậy, Âm Sát chi khí phi thường hiếm thấy, phần lớn sinh ra ở chỗ u ám hiếm ai đi vào , cho nên càng khó mà gặp phải.
Sau khi điều tra được về Âm Sát chi khí, Tần Tang từ vui hóa buồn, tâm trạng như chìm vào đáy cốc.
Âm Sát chi khí cư nhiên lại khó tìm như vậy, chẳng lẽ hắn lại phải xài chiêu cũ, tìm một quốc gia đang đại chiến, sau đó trốn vào thế tục, hấp thu hồn phách sao?
Sau khi nhận biết Phường U Sơn, tiếp xúc với tu tiên chi lộ,hắn muốn trốn vào thế tục cũng không phải không được.
Nhưng mỗi lần trốn vào thế tục giải quyết sự tình đều lãng phí rất nhiều thời gian, thứ hai ,cảnh giới của Tần Tang càng ngày càng cao, hắn cũng cảm giác được rằng, muốn dùng hồn phách phàm nhân để tạo ra Hồn Đan hiệu suất quá nhỏ, khó mà có thể chống đỡ được cho hắn tu luyện đến cảnh giới cao hơn.
Trừ phi một lần diệt sát mấy chục vạn người.
Không bằng ở tại phường U Sơn thêm một đoạn thời gian xem có thể dò la tung tích nơi mà Âm Sát chi khí tồn tại, đoán chừng chắc cũng chả có ai tranh đoạt với hắn đau.
Đi dạo lâu như vậy, sắc trời đã dần dần tối, người đi lại trên quảng trường cũng dẫn ít đi, Tần Tang quyết tìm một khách điếm ngay tại phường thị, ở lại thêm một đoạn thời gian nữa.
Bất quá, trước đó Tần Tang tìm tới một chỗ không có ai qua lại, lặng lẽ lấy ra khay ngọc.
Ngay cả thanh niên họ Hàn kia đều hiểu nhầm khay ngọc là tín vật của U Sơn phường thị.
Ánh sáng mờ mịt trên khay ngọc vãn không có tiêu tán đi, vẫn như cũ chỉ về phía phố Thanh Thạch ở phía xa, Tần Tang đi theo khay ngọc sự chỉ dẫn của khay ngọc, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng dừng lại ở phía trước một tòa nhà gỗ ba tầng.
Trên tấm biển treo phía trước mộc lâu có khắc ba chữ: Thần Khí Các.
Cả một đoạn đường dài hắn đã thấy qua đủ loại cửa hàng, duy chỉ có Thần Khí các hai cửa đóng chặt , Tần Tang đứng xme một lúc cũng không thấy khách nhân nào từ bên trong đi ra.
Bảng hiệu nghe khẩu khí như vậy mà lại đóng cửa là sao?
Trong đầu Tần Tang bỗng nảy ra một số ý tưởng đen tối.
Một chủ cửa hàng cách đó không xa chú ý đến hắn, mở miệng hỏi:
-Tiểu huynh đệ cũng nghe nói đến danh tiếng Thần Khí các nên đến đây mua pháp khí phải không ?