CHƯƠNG 49: ĐUA XE
- Ầm ầm...
Âm thanh nổ tung của ống pô xe thể thao, trong nháy mắt tốc độ xe tăng nhanh đuổi theo xe taxi phía trước.
Hiện tại chiếc xe taxi mà Dương Gian đang lái cũng không thể coi nó là một chiếc taxi được nữa, hắn đã dùng Quỷ Vực bao phủ xung quanh xe taxi, vặn vẹo sự thật ở vùng không gian này ở trong khu vực này.
Chiếc xe đã giống như một chiếc xe quỷ mà hắn đang ngồi bên trong xe quỷ.
Do bị kích thích tên phú nhị đại tăng mạnh tốc độ của siêu xe đuổi theo phía sau.
Siêu xe vừa chạy vừa bóp còi.
- Bíp bíp...
Dương Gian quay đầu nhìn thoáng qua, phú nhị đại hạ cửa xe xuống, đưa tay ra và dựng ngón giữa lên.
Dương Gian nhìn thấy, hắn cũng đưa hai tay ra ngoài cửa sổ dựng hai ngón giữa đáp lễ.
- Mẹ nó, kiêu ngạo như vậy sao.
Phú nhị đại cũng bị chọc giận, buông tay lái ra dựng hai ngón giữa lên.
Dương Gian thấy thế cũng tiếp tục giơ hai ngón tay giữa không quan tâm đường phía trước.
- Có gan đấy.
Phú nhị đại nhìn thoáng qua phía trước.
Cột đèn vừa chuyển sang đèn xanh, phía trước cũng không có ai, cắn răng một cái cũng tiếp tục dựng hai ngón tay giữa.
Tiếp tục, xem ai sợ ai.
Không dám, ai thả thay xuống trước làm chó.
Hai người bốn mắt nhìn nhau cùng giơ hai ngón giữa hướng về phía nhau, không ai nói câu nào hết.
Ba giây, cả người phú nhị đại khẩn trương, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đạp phanh.
Bốn giây, cả người phú nhị đại toát mồ hôi lạnh.
Năm giây... Phú nhị đại liếc trộm về phía trước, bắt đầu hãm tốc độ chậm lại.
Nhưng từ nãy tời giờ, Dương Gian đều nhìn chằm chằm cậu ta, hai ngón tay giữa vẫn giữ yên như cũ nhưng chân lại dẫm vào chân ga mạnh hơn chứ không có ý định giảm tốc độ, còn về phần nhìn đường phía trước tất nhiên là có ánh mắt thứ hai quan sát rồi.
Sáu giây, bất chợt Dương Gian động đậy, hắn dùng tay chỉ chỉ vào người phú nhị đại, sau đó lại chỉ chỉ về phía trước.
- Chết tiệt.
Phú nhị đại nhìn thoáng qua, thấy cột đèn ở phía trước chuyển sang màu đỏ, bị dọa hoảng hốt phanh xe lại, sau đó đánh tay lái.
Tiếng ma sát của bánh xe và làn đường vang lên.
Chiếc siêu xe xoay trên đường hai vòng, cuối cùng đụng phải hàng cây xanh ở vỉa hè mới có thể dừng lại.
Còn chưa kịp hoàn hồn lại nên phú nhị đại chưa có ý định xuống xe.
- Mẹ nó, tên điên này không muốn sống nữa hay sao.
Cậu ta nhìn lướt qua phía trước, tròng mắt đột nhiên co rụt lại.
Đã thấy chiếc xe taxi phía trước tản ra ánh sáng màu đỏ thản nhiên vượt đèn đỏ, sau đó cũng không biết dùng cách gì lại có thể xuyên qua 7 8 chiếc xe phía trước, cuối cùng biến mất ở cuối đường.
Tốc độ của xe ít nhất cũng là 180.
- Không phải, đây không phải là kẻ điên, là một cao thủ.
Phú nhị đại hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái.
Buông vô lăng, không nhìn phía trước mà đạp mạnh chân ga, không hẳn là kỹ năng lái xe mà quan trọng nhất còn cần dũng khí can đảm.
Cậu ta chưa bao giờ gặp người nào có ánh mắt bình tĩnh đến như vậy.
Cho dù núi có đổ ngay trước mặt thì sắc mặt cũng không thay đổi.
Cha nói đúng thì ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại người như thế.
Sau một hồi đua xe, phú nhị đại bắt đầu nảy sinh loại tình cảm ngưỡng mộ đối với Dương Gian, nếu lần sau có gặp lại chắc chắn phải thỉnh giáo hắn.
- Mình không có quen tên kia mà, vì sao cậu ta lại giơ ngón giữa với mình nhỉ... Quên đi, không nghĩ nữa, cứu người kiếm tiền vẫn quan trọng hơn.
Dương Gian cầm lấy vô lăng, nhíu mày.
Có câu đường ngắn nhất đi đến hai điểm là đường thẳng.
Dọc đường hắn xuyên qua xe cộ, xuyên qua cây cối, xuyên qua nhà cửa, cuối cùng trong một phút cũng chạy đến trước cổng của tiểu khu.
Xe dừng lại.
Tài xế taxi từ trong xe chạy ra, sau đó đứng bên cạnh oa một tiếng mà ói ra toàn bộ mọi thứ.
Trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, miệng anh cứ lẩm bẩm sao người này đáng sợ như vậy, kỹ thuật lái xe hai mươi năm của mình lại không bằng một góc của người ta.
Sau khi Dương Gian xuống xe, thân thể hắn vẫn tỏa ra ánh sáng màu đỏ, hắn liếc mắt nhìn người tài xế một cái.
Lúc trước anh ta cũng không có thấy việc xuyên qua nhà cửa các thứ mà chỉ thấy xe chạy theo đường đi đến đây mà thôi, chẳng qua là tốc độ có chút nhanh khiến người khác nhìn thấy ảo giác chỉ là khả năng cơ bản của Quỷ Vực mà thôi.
Nhưng mà thời gian mở ra Quỷ Vực của mình chỉ có 5 phút.
Sau 5 phút thì con quỷ trong cơ thể sẽ bị kích thích sống lại sẽ lại chia ra nhiều mắt hơn.
Vì thế, hắn đã dùng Quỷ Vực thì không thể lãng phí được.
Lúc này Dương Gian lấy điện thoại gọi cho Vương Bân:
- Alo, chú Vương phải không? Nhà chú ở khu nào, tầng mấy vậy? Cháu đến rồi này.
Hy vọng người vẫn chưa có chết, nếu chết rồi thì hắn chỉ có thể báo cảnh sát đến nhặt xác mà thôi.
….
Từ lúc cúp điện thoại đến giờ, Vương Bân cảm thấy thời gian một ngày dài như một năm vậy.
Bời vì ông ta nghe được tiếng cửa phòng khách mở cho nên đoán được có thứ gì đó từ của chính đi vào phòng khách, hơn nữa thỉnh thoảng có âm thanh va chạm từ những vật trang trí trong phòng khách.
Giống như bên ngoài có một đứa bé nghịch ngợm, tò mò chơi đùa mấy thứ đó vậy.
Nhưng mỗi lần có âm thanh truyền đến đều khiến đáy lòng Vương Bân phải thắt lại.
Nghĩ đến đứa bé đang ở trong phòng khách chỉ cách ông ta có một bức tường, Vương Bân cảm thấy có một loại sợ hãi không tên đang trào dâng trong lòng.
Ông ta không dám mở cửa, thậm chí không dám lại gần cửa.
Sợ đứa bé kia đang đứng bên ngoài nhưng bị động chờ đợi thì cái gì đến cuối cùng cũng đến.
Khi không còn nghe thấy âm thanh từ phòng khách truyền vào nữa, giống như đứa bé kia đã chơi chán rồi, sau đó tiếng bước chân khe khẽ truyền đến, cuối cùng lại nghe tiếng bước chân phát ra ở ngoài cửa.
Lúc này cảm xúc của Vương San San bỗng dưng bị kích động, giống như cô có thể cảm ứng được quỷ anh xuất hiện.
- Nó đến đây rồi, nó sẽ vào được, cha, mẹ, hai người đi mau đi, con có thể cảm giác được nó chỉ đến tìm con, cho nên hai người đi mau...
Vương Hải Yến lau nước mắt nói:
- Con gái, con nói chuyện ngu ngốc gì vậy, làm sao cha mẹ có thể mặc kệ con được chứ.
- Ông xã, rốt cuộc bên ngoài là cái gì vậy? Cùng lắm thì chúng ta liều mạng với nó.
Nghe lời nhắc nhở của vợ, Vương Bân hồi phục lại tinh thần, ngăn chặn nỗi sợ hãi đang lan tràn bền trong, tìm kiếm, cuối cùng cầm lấy cái giá treo áo, chuẩn bị tốt để chiến đấu, chỉ chờ cho đứa bé kia chạy vào ông ta sẽ đập loạn xạ, ông sẽ đập chết nó.
Vương San San hoảng sợ nói:
- Không, cha không cần làm như thế, cảnh sát đã nói rồi, quỷ không thể bị giết chết, tìm Dương Gian, chỉ có Dương Gian mới có cách, chỉ cậu ấy mới có thể cứu chúng ta.
Cô muốn ngăn cản hành động của cha mình nhưng bị Vương Hải Yến ở bên cạnh ôm chặt.
Vương Bân khẩn trương nói:
- Lúc trước cha đã gọi điện thoại cho Dương Gian rồi, cũng mời cậu ta với giá 50 vạn, chắc là cậu ấy đang chạy đến đây... Yên tâm không có chuyện gì.
Nhưng mà lúc này, cánh cửa truyền tới một tiếng rắc, dù cài dây an toàn nhưng cửa cứ thế mà mở ra.