CHƯƠNG 82: BẮT ĐƯỢC RỒI
Dương Gian nhìn qua đám người:
- Con quỷ thật sự đang núp trong đám người này chứ không phải con ma nơ canh anh đang bắt, tôi đoán con ma nơ canh chỉ là thân thể thứ nhất của con quỷ, nó đã đổi thân thể nhiều lần rồi. Cổ thi thể trong phòng thay đố là minh chứng rõ ràng nhất, nếu con ma nơ canh này là quỷ thật sự thì khi anh áp chế lực lượng của nó, không có lý do gì mấy cổ thi thể kia lại động đậy được.
- Sao đến giờ cậu mới nói?
Đôi mắt Nghiêm Lực co rút, vội vàng thu tay lại, không dùng lực lượng lệ quỷ nữa.
Sau khi con ma nơ canh cao hai mét bị thấm máu liền lập tức ngã xuống, tay chân đứt gãy, không động đậy gì thêm.
Việc này chứng minh suy đoán của Dương Gian là đúng, con ma nơ canh này không phải lệ quỷ thật sự mà ngay lúc này, đám người mang theo mùi hôi thối kia đã đi tới trước mặt bọn họ. Sắc mặt chúng trắng bệch, không có biểu lộ gì, bình tĩnh đến đáng sợ, giống như zombie nhưng so với zombie lại càng khiếp đảm hơn hơn.
Bởi vì trong đám người này có một con quỷ thật sự đang ẩn nấp.
Thần thái Nghiêm Lực như tro lạnh, lộ ra vẻ tuyệt vọng.
- Xong, xong rồi, lần này chết chắc rồi, chúng ta bị con quỷ này lừa một vố, tiệm bán quần áo chính là cái bẫy, con ma nơ canh này chỉ là mồi nhử mà thôi, nó đang chờ chúng ta mắc câu.
Anh ta cảm thấy người điều khiển quỷ cũng không có khả năng chỉ dựa vào lực lượng của lệ quỷ để xông ra ngoài, lúc này hẳn phải chết bởi lệ quỷ sống lại hoặc đám quỷ trước mặt, cả hai đều là đường chết cả.
Dương Gian cắn răng, túm lấy Nghiêm Lực.
- Nói loạn cái gì vậy, còn chưa chết anh đã nói những lời này rồi, đi theo tôi, đừng có sử dụng lực lượng của lệ quỷ nữa.
Sau đó trên người Dương Gian tỏa ra ánh sáng màu đỏ, ăm con mắt quỷ đồng loạt mở ra. Ánh sáng màu đỏ bao trùm 3 4 mét xung quanh, ngay cả Nghiêm Lực cũng nằm trong phạm vi bao phủ.
Dương Gian đã mở quỷ vực ra, dưới tình huống này không thể không sử dụng quỷ vực, nếu không tuyệt đối chỉ còn con đường chết, không cách nào xông ra ngoài, không chỉ mình Nghiêm Lực, chính hắn cũng thế.
Những thứ được ánh sáng màu đỏ bao phủ như tách ra với thế giới hiện thực, bọn họ ngay lập tức đi xuyên qua thân thể của đám quỷ, không đụng vào một ai, tạm thời hóa giải được nguy hiểm.
- Đây là... quỷ vực? Điều này sao có thể chứ, năng lực của cậu lại là quỷ vực.
Lúc này Nghiêm Lực còn khiếp sợ hơn so với lúc thấy quỷ, anh ta nhìn chằm chằm vào Dương Gian.
Dương Gian liếc sang:
- Quỷ vực đặc biệt lắm sao?
- Đâu chỉ đặc biệt, nó rất hiếm, bởi vì những con quỷ có quỷ vực đều thập phần khủng bố, người điều khiển quỷ khó lòng không chế nó, nếu cưỡng ép khống chế thì lệ quỷ sẽ sống lại, khiến cho người đó phải chết ngay lập tức.
Ánh mắt Nghiêm Lực vẫn còn kinh hãi nhìn Dương Gian mà người điều khiển quỷ sở hữu quỷ vực cũng là một loại tồn tại khó giải thích.
Một khi bước vào quỷ vực, có nghĩa đã đoạn tuyệt hết đường lui, trừ phi bắt được con quỷ bên trong kéo ra ngoài.
Nhưng chuyện đó sao có thể xảy ra?
Tuyệt đối không thể nào làm được, bời vì lệ quỷ sở hữu quỷ vực đều là lệ quỷ cấp A, loại cấp bậc này cộng thêm quỷ vực khiến cho toàn bộ người điều khiển quỷ trên thế giới đều thấy tuyệt vọng.
Dương Gian nhìn anh ta một lúc rồi nói:
- Hiện tại không phải lúc nói mấy chuyện này, ba phút, chúng ta chỉ có ba phút đồng hồ, trong ba phút này chúng ta phải tìm ra con quỷ và nhốt nó lại, nếu không cả hai chỉ có thể bỏ trốn.
Cực hạn của Dương Gian là 5 phút nhưng vì phòng ngừa mọi chuyện hắn chỉ nói là ba phút, lưu lại hai phút để chạy trốn.
- Có quỷ vực, chúng ta muốn đi lúc nào cũng được...
Nghiêm Lực có chút vui vẻ nói, hiển nhiên anh ta cũng hiểu được một chút khả năng cơ bản của quỷ vực, đối với loại tồn tại khó giải thích này, toàn bộ người điều khiển quỷ đều cố gắng tìm hiểu nhưng khi thấy trên tay, trên đầu... Dương Gian mọc ra từng con mắt màu đỏ quái dị, sắc mặt có vài phần vui sướng của anh ta nhất thời cứng lại. Mấy con mắt chỉ chuyển động tùy tiện rồi nhìn chằm chằm vào Nghiêm Lực vài lần, lập tức khiến anh ta phải rùng mình.
Nghiêm Lực có thể cảm giác được, một khi con quỷ trong cơ thể của Dương Gian thức tỉnh, chắc chắn sẽ trở thành một con quỷ rất đáng sợ.
- Hành động thôi.
Dương Gian đã bắt đầu bấm giờ trên điện thoại di động, hắn dẫn theo Nghiêm Lực đi xuyên qua đám quỷ, đi vào giữa đám người.
Ánh sáng màu đổ bao phủ hau người bọn hắn, ngăn cách hai người với lệ quỷ, có lẽ là do hai người đang ở trong quỷ vực nên mấy con quỷ kia bị mất mục tiêu. Lúc này toàn bộ bọn chúng đều đứng im, bọn chúng cứ đứng như những bức tượng trong tiệm bán quần áo. Ánh mắt của Dương Gian và Nghiêm Lực bắt đầu liếc nhìn xung quanh một cách điên cuồng, cố gắng phán đoán ta thi thể có chứa con quỷ kia.
Trong lòng Dương Gian thầm tính toán:
- Chắc chắn con quỷ ở trong đãm thi thể này, trong vòng ba phút phải tìm ra nó, bằng không mình lỗ to rồi.
Một khi sử dụng quỷ vực, hắn không thể lãng phí cơ hội này như thế được, thế nhưng mà trong đám người này, con nào mới là quỷ thật sự đây?
Bộ thi thể phụ nữ cao cao đang hư thối kia?
Hay là người đàn ông bị đổi nhiều lần này.
Hoặc là thi thể của Lưu Cường.
Có thể là thân thể người đàn ông đội đầu của Ngụy Hiểu Hồng?
Cái nào đều có thể là quỷ.
- Không, không thể suy nghĩ theo hướng này, chỗ này nhiều thi thể như thế, có lẽ chẳng có cách nào đoán ra được, Nghiêm Lực sử dụng lực lượng lệ quỷ quá nhanh, nếu anh ta sử dụng lực lượng lệ quỷ để kiểm tra toàn bộ, chắc chắc sẽ chết vì lệ quỷ sống lại.
Dương Gian hỏi một chút để xác nhận:
- Nghiêm Lực, anh còn có thể sử dụng được lực lượng lệ quỷ bao nhiêu lần?
Nghiêm Lực nói:
- Tôi sắp đến cực hạn rồi, lấy tình trạng trước mắt mà nói, tôi chỉ có thể sử dụng nhiều nhất là ba lần, sau ba lần... tôi có thể sẽ chết.
Nghiêm Lục cũng không chắc chắn lắm, bởi vì anh ta không biết cực hạn của bản thân ở đâu, chỉ có thể suy tính đại khái như thế.
- Ba lần thôi sao?
Trong lòng Dương Gian thầm phán đoán nhưng đột nhiên ngay lúc này một cỗ thi thể động đậy
Tất cả thi thể khác đều không cử động, chỉ có mỗi cỗ thi thể kia động đậy.
Đây là một thi thể mặc một bộ âu phục của đàn ông nhưng trên cổ lại đầu của người phụ nữ trung niên.
Có lẽ do hai người Dương Gian ở trong quỷ vực nên mất đi mục tiêu, thế là bỏ cuộc mà quay người bắt đầu rời khỏi.
- Chắc chắn là nó.
Nghiêm Lực lập tức kêu lên.
- Thử một chút xem sao.
Lúc này, Dương Gian thu hồi ánh sáng màu đỏ để rời khỏi quỷ vực, Nghiêm Lực cắn răng, anh ta quyết tâm bắt lấy con quỷ này. Máu tươi màu đỏ tràn ra từ hai tay, chảy tới và thấm vào trong cổ thi thể. Mắt mũi, cổ, miệng của thi thể này không ngừng chảy ra máu tươi. Sau đó, nó đứng bất động, hình như đã bị hạn chế.
- Thành công rồi sao?
Dương Gian khẩn trương vô cùng.
(PS: Muốn biết như thế nào, xem hồi sau sẽ rõ >. < DM lão tác chơi nhau, giống phim truyền hình rồi, cứ đến khúc hay lại hết)