CHƯƠNG 88: THỨ QUÝ GIÁ NHẤT CỦA DƯƠNG GIAN
Giang Diễm vẫn đi theo phía sau, đột nhiên hỏi:
- Cậu đi đến đây làm gì, không phải cậu có xe sao? Vì sao không lái xe?
Dương Gian nói:
- Tôi là một tên nhà nghèo, làm gì có xe, xe đạp tôi còn không có.
- Hơn nữa, chị lớn, chị còn đi theo tôi làm gì vậy?
Giang Diễm híp mắt, cười nói:
- Trước đó cậu không có xe nhưng hiện tại có rồi mà, cậu quên cậu kiếm lời 800 vạn từ La đại sư hay sao? Lão ta không đủ tiền, cầm xe thế chấp cho cậu, còn có ngọc phỉ thúy, đồng hồ các thứ nữa mà, ở phòng giám sát tôi thấy hết.
- Có chị nhắc nhở tôi mới nhớ đấy, thật ra tôi đã có một chiếc xe.
Dương Gian sờ sờ vào túi, từ một đống linh linh rút ra một cái chìa khóa xe.
Hắn nhấn một cái, tong một đống xe dừng ở ven đuờng, một chiếc xe việt dã Mercedes-AMG G 63 khá sang trọng sáng đèn.
Mắt Giang Diễm sáng lên, lập tức nhận ra được loại xe này.
- Lần này cậu kiếm lời lớn rồi, đây là xe Mercedes nhập khẩu, giá khoảng 500 vạn, thiệt thòi cho tên La đại sư kia rồi.
Dương Gian nói:
- Tôi lại muốn bán nó đi, nếu không sau này phải trả lại cho La đại sư kia.
- Đi thôi, xe này còn chưa có sang tên, cậu bán không được đâu.
Giang Diễm chủ động đi tới cầm lấy tay Dương Gian, kéo hắn đi về phía chiếc xe.
Dương Gian hỏi:
- Chị đại, tôi và chị không thân nhau đến mức này chứ.
- Cậu có tiền như thế, lại còn rất trẻ, rất đẹp trai, tôi cũng không có thiệt thòi? Mà cậu vừa mới cứu tôi, hơn nữa cậu còn không có lấy tiền... Nếu không hôm nay qua phòng trọ của tôi, tôi sẽ trả nợ cho cậu.
Giang Diễm ném cho Dương Gian một ánh mắt mê hoặc, ám chỉ rất rõ ràng.
Dương Gian nói:
- Sao tôi thấy ánh mắt chị có gì đó không đúng vậy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy? Thế nhưng chị đã cho tôi ở phòng của chị thì còn gì bằng, cơ mà tôi phải nói trước, tôi sẽ không trả tiền phòng với tiền ăn uống gì đâu đấy.
- Biết rồi, tôi mời cậu còn không được hay sao? Không phải lúc trước cậu nói là muốn làm chuyện gì đó hả? Tôi đi cùng cậu.
Dường như Giang Diễm đã quyết định quấn lấy Dương Gian nên cô không thể nào từ bỏ dễ dàng như thế được.
Cô khác với mấy nữ sinh khác, Giang Diễm là người phụ nữ của công việc lại còn làm kế toán, bản năng của phụ nữ cộng với nghề nghiệp của mình khiến cô biết được bản thân cần người bạn trai như thế nào, lại thêm chuyện na quỷ này, càng khiến Giang Diễm cảm thấy bản thân cô phải bám chặt lấy Dương Gian mới có tương lai.
Nếu không, gặp chuyện ma quỷ thêm một lần nữa, cô không chắc bản thân còn đủ may mắn để sống sót hay không.
Thế giới này đã thay đổi rồi.
Giang Diễm ôm chặt lấy cánh tay của Dương Gian, cố gắng đè ép bộ ngực của mình vào cánh tay của hắn, cô không tin Dương Gian lại không động tâm với cô một chút nào.
Rất nhanh.
Dương Gian lái một chiếc xe Mercedes-AMG G 63, vô cùng phong cách, chạy trên đường.
Giang Diễm đang ngồi trên ghế phụ, tựa đầu vào cửa kính,, khóe miệng mỉm cười, từ ánh sáng phản chiếu trên cửa kính cô có thể thấy Dương Gian đang lái xe.
Giang Diễm nghĩ thầm trong lòng.
"Mặc dù tuổi còn hơi nhỏ một chút nhưng cũng khá ổn nhỉ?"
Nhưng mà, một giây sau.
Bất chợt, tay Dương Gian mạnh mẽ chụp đến, túm lấy cổ của Giang Diễm, lực lượng to lớn truyền đến khiến cho cô có chút không thở nổi.
- Khụ khụ, cậu làm gì vậy?
Giang Diễm vô ý thức giãy dụa, Dương Gian đang lái xe lập tức quay đầu lại nhìn cô:
- Vừa rồi tôi bỏ sót qua một chi tiết... Từ đầu đến cuối con quỷ ở trong cửa hàng vẫn không có đầu? Nếu nó thật sự không có thì tốt, còn nếu nó có, vậy cái đầu của nó đang ở đâu?
Giang Diễm nói:
- Tôi, tôi làm sao mà biết được, cậu không thể dịu dàng hơn một chút được à?
Dương Gian nói:
- Thật sự xin lỗi, đã đa nghi rồi, thế nhưng tôi vẫn muốn kiểm tra lại lần nữa. Tôi không muốn đến lúc quan trọng thì bị con quỷ kia lật bàn cờ.
Tay hắn hơi buông lỏng một chút, sờ tới sờ lui trên cổ của cô, kiểm tra lại xem cô có bị đổi đầu hay không. Giang Diễm hơi càu nhàu một chút:
- Lần sau, nếu cậu muốn kiểm tra thì nói ra đi, đâu phải tôi không có phối hợp với cậu đâu.
Nhưng cô cũng không dám chống cự, mặc cho Dương Gian kiểm tra.
Bởi vì chỉ có hắn mới có thể cùng liên hệ với quỷ được, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến ma quỷ, cô phải phối hợp với hắn vô điều kiện, dù sao cô cũng không hề muốn có chuyện gì đó không hay xảy ra với bản thân.
Dương Gian sờ qua sờ lại trên cổ của cô, kiểm tra kỹ càng một chút nhưng ngoại trừ cảm thấy da cổ của cô có chút mịn màng, bóng loáng ra, thì không có tìm thấy dấu hiệu bị đổi đầu.
Như thế có thể nói, sau khi hắn rời khỏi phòng giám sát Giang Diễm cũng không xảy ra chuyện gì hết.
Dương Gian nói:
- Không phải là cô... Có lẽ tôi đã nghĩ nhiều.
Giang Diễm buồn bã:
- Tôi chỉ thấy khi trên xe người ta sờ chân, sờ ngực chứ trước giờ không thấy qua có ai lại đi sờ cổ, có bản lĩnh thì cậu sờ chỗ này đi.
Cô túm lấy tay Dương Gian và đặt lên đùi của cô.
- Đây là cặp đùi thuộc dạng đẹp đó, có thể chơi ba năm không chán. Tôi cũng có thể mặc tất chân nữa.
…
- Ông chủ, giúp tôi hàn chỗ này lại, hàn càng kín càng tốt, không cần quan tâm xấu đẹp.
Dương Gian dừng xe ở trước cửa hàng làm biển quảng cáo, hắn đưa cái hộp bằng vàng cho ông chủ đồ hàn.
Ông chủ cầm hàn điện hàn kín lại, khi mấy lá vàng bị hòa tan, bên trong lại xuất hiện vết máu màu đỏ.
Thấy thế, ông chủ giật mình nói.
- Đây là cái gì, sao lại có mùi máu máu?
- Là máu gà, dùng để trấn tà đấy
Dương Gian lấy bừa một cái lý do để đáp lại.
- Thì ra là vậy.
Ông chủ tiệm cũng không có quan tâm nhiều, dù sao chỉ cần kiếm tiền là được.
- Quả nhiên, nếu không hàn kín lại, con quỷ sẽ thẩm thấu ra ngoài... May mắn còn có máu quỷ áp chế nó nhưng loại áp chế này không kéo dài được lâu. Một khi máu quỷ thấm ra ngoài hết, chắc chắn con quỷ này có thể trốn thoát, chỉ khi hàn kín lại thì mới yên tâm.
Dương Gian nghĩ thầm trong lòng, hắn khá cẩn thận nên lập tức đi hàn kín chiếc hộp này, nếu như chần chừ một hồi, chắc là hôm nay trắng tay rồi.
Trả tiền, cất cái hộp, Dương Gian trở lại trong xe.
Lúc này, Giang Diễm hiếu kỳ hỏi:
- Đây là cái gì thế? Quan trọng đến thế hay sao, hình như nó làm bằng vàng...
Dương Gian nói:
- Thứ không nên hỏi thì chị đừng có hỏi, thứ này rất quan trọng đối với tôi.
Giang Diễm là cô gái thông minh, thấy bộ dạng nghiêm túc của Dương Gian, cô lập tức im lặng, không hỏi nhiều nữa, rất nhanh, xe đi vào một tiểu khu.
Giang Diễm mở miệng nói:
- Vào đi, đừng khách sáo, tôi thuê nhà trọ cho người độc thân, bình thường đều ở một mình, chỉ cần cậu muốn, ở mấy ngày đều được.
Dương Gian thật thà nói:
- Tôi sẽ không ở quá lâu đâu, mấy ngày nữa sẽ đi... Còn nữa, chị phải giữ kín chuyện của tôi đấy, nói ra sẽ không tốt với chị.
Chủ yếu là hắn sợ Giang Diễm tiết lộ tin tức về chiếc hộp bằng vàng.
Trước mắt, đây là thứ quý nhất của Dương Gian.