CHƯƠNG 96: TÔI LỪA MẤY NGƯỜI ĐÓ
Dương Gian không định bỏ đi sau khi nhìn thấy đám người này. Hắn quyết định thử tiếp xúc với bọn chúng xem sao. Bởi vì, hắn không nên sợ phiền phức, phải để phiền phức sợ hắn mới đúng.
Dương Gian tỏ ra hưng phấn:
- Tiền lương một năm là 120 vạn, đây chính là rất nhiều tiền a, coi như là quản lý của các công ty xí nghiệp bình thường cũng không thể nào có tiền lương lớn như thế này được. Cứ quyết định như thế đi, ông đưa tiền cho tôi, tôi sẽ đến công ty ông làm việc.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của hắn, Ngô Phong không khỏi xem thường, loại gà mờ mới bước chân vào xã hội này đúng là dễ đối phó. Sau đó ông ta lấy ra một tấm hình.
- Chuyện nhỏ nhưng trước đó tôi muốn hỏi cậu một chuyện... Cậu có nhận ra cái hộp này không.
Bên trong ảnh là một chiếc hộp làm bằng vàng, giống như cái hộp của Nghiêm Lực và hắn dùng để nhốt quỷ.
- Cái hộp này vốn dĩ nằm ở trong tay Nghiêm Lực, khi hắn ta đi ra từ Siêu thị chắc đã đưa cho cậu rồi, công ty chúng tôi đang tìm mua thứ này, nếu như cậu có thể lấy ra, tôi sẽ mua lại với giá 1000 vạn.
- Con người tôi rất công bằng, thẳng thắn trong làm ăn, nên không lừa cậu làm gì, cái hộp này được làm bằng vàng, có giá khoảng 240 vạn, tôi mua lại với giá 1000 vạn là cậu đã lời lớn rồi.
- Cậu cảm thấy thế nào?
Dương Gian nói:
- Thật ra Nghiêm Lực có đưa cho tôi cái hộp như thế, anh ta bảo tôi cất giùm anh ta mấy bữa nhưng hiện tại không còn nữa.
Ngô Phong lập tức hỏi:
- Không còn, sao lại không còn nữa?
- Tôi đã nộp rồi.
Dương Gian nói:
- Nghe nói dùng nó có thể đổi được chức vị Cảnh sát Quốc tế, là nhân viên chính thức nên tôi đã nộp lên cho họ rồi. Bọn họ còn khen tôi có phẩm chất cao thượng nữa, làm cho tôi hưng phấn mất hai ba ngày.
Nghe hắn nói như thế, Ngô Phong thiếu chút nữa bị hộc máu. Tên này ngây thơ đến thế hay sao, đó là thứ được thu mua với giá cao, các nước phải chen nhau tranh cướp, vậy mà cậu ta lại nộp không lên.
- Cậu đang lừa tôi, cậu không thành thật chút nào.
Ngô Phong trấn định lại, vừa nói vừa nhìn chăm chăm vào Dương Gian. Bấy giờ, Dương Gian lấy cái điện thoại vệ tinh ra và nói:
- Tôi không có lừa ông đâu, đây này, đây là thứ bọn họ phát cho tôi đó, mấy ngày nữa sẽ cử tôi đi tham gia thi thử gì đó.
Đây là điện thoại di động vệ tinh của Cảnh sát?
Chỉ cần liếc qua là Ngô Phong đã nhận ra được nhưng sau đó ông ta lại có cảm giác đang đấm vào không khí. Ngô Phong không thể nào nghĩ đến, cái hộp đã bị Dương Gian nộp cho Cảnh sát Quốc tế?
Ngô Phong có chút tức giận.
- Vì sao cậu lại nộp? Sao cậu có thể từ bỏ cái hộp bằng vàng để nộp lên chứ? Chẳng lẽ cậu không biết bên trong là cái gì hay sao? Cậu tham gia vào chuyện lần đó ở siêu thị cùng Nghiêm Lực, không có khả năng Nghiêm Lực không nói cho cậu biết cái gì hết.
Thiếu thốn tin tức, tình báo khiến cho Ngô Phong không biết gì về Dương Gian hết, chỉ biết hắn là một học sinh cấp 3, mới trở thành Ngự Quỷ Nhân mà thôi.
Mà Dương Gian lại lợi dụng điều này, giả vờ tỏ ra cái gì cũng không biết để moi tin tức từ ông ta.
Dương Gian nói:
- Tôi biết mà, trong đó có một con quỷ, do tôi và Nghiêm Lực cùng bắt được nó, nó rất nguy hiểm. Ông không biết lần đó chết bao nhiêu người đâu, thứ nguy hiểm như thế này thì phải giao cho quốc gia xử lý, tôi không dám cất nó trong nhà đâu.
- Đúng rồi các ông mua con quỷ kia làm gì? Cái đó thì làm được cái gì chứ?
Ngô Phong nói:
- Có tác dụng rất lớn, đã có thí nghiệm thành công rồi...
Vừa nói đến đó, ông ta đã ý thức được mình lỡ miệng nên dừng lại không nói nữa.
Dương Gian hỏi:
- Thí nghiệm về cái gì vậy?
- Đây là bí mật, nếu cậu không cầm cái hộp kia thì không có gì để nói nữa.
Ngô Phong lạnh lùng đứng lên rồi chuẩn bị bỏ đi. Cái hộp kia bị nộp mất rồi, Dương Gian cũng đã trở thành Cảnh sát Quốc tế, không còn có tác dụng gì với ông ta hết, tiếp tục nói chuyện cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.
- Khoan đã.
Dương Gian kêu bọn hắn.
- Còn có chuyện gì nữa?
Dương Gian nói:
- Thật ra vừa rồi là tôi nói dối đó, đã lừa mấy người... Xin lỗi nhé, thật ra tôi chưa có nộp cái hộp kia, nó vẫn còn ở trong người tôi.
-...
Ngô Phong đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
- Cậu nói thật không, thứ đó còn nằm trong tay cậu?
Dương Gian tỏ ra nghiêm túc gật gật đầu:
- Là thật, con người tôi luôn nói chuyện chân thành, ngay thẳng.
- Nếu như thế, tôi mua 1000 vạn, cậu có bán không?
Ngô Phong lại ngồi xuống, tiếp tục câu chuyện lúc trước:
- Nếu cậu nộp lên thì cậu sẽ không nhận được dù chỉ một xu mà Cảnh sát Quốc tế cũng không phải là nghề nghiệp gì tốt đẹp, chắc cậu đã gặp qua chuyện linh dị rồi phải không? Vậy cậu có dám đảm bảo mỗi lần xảy ra chuyện linh dị thì cậu có thể xử lý quỷ mà vẫn còn sống? Đây là một nghề nghiệp rất nguy hiểm, cậu còn trẻ mà, còn có nhiều thứ cậu chưa kịp hưởng thụ đâu, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, cứ quẩy nhiệt tình lên, đó mới là việc cậu cần làm để hưởng thụ cuộc sống... Đưa cái hộp cho tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.
Dương Gian nói:
- Tôi muốn nhận tiền trước, sau đó mới đưa cho ông.
- Được, nhưng tôi muốn xem hàng trước.
Ngô Phong nói, sau đó ra hiệu với đám người sau lưng, không có cái gì gọi là giao dịch hết, cũng không có 1000 vạn, ý định của bọn chúng là muốn trực tiếp cướp đoạt. Dù sao thì bọn chúng đã tham dự vào chuyện này rồi, cho nên nếu cướp được nó thì bọn chúng sẽ lời to hơn.
Dương Gian lắc đầu:
- Không, không được, lúc trước ông có nói là cho tôi ứng trước 1 năm tiền lương, còn có 1000 vạn nữa nhưng hiện tại tôi chưa được đồng nào, tôi không tin tưởng ông lắm, nếu không thấy tiền tôi sẽ không lấy nó ra.
Một tên đứng bên cạnh tỏ ra hung dữ, nói:
- Tiểu tử, người đừng có không biết điều như thế chứ, chúng ta...
Ngô Phong quay đầu ra hiệu một cái, sau đó nói:
- Nếu đã vậy, chúng tôi sẽ cho cậu một năm tiền lương, sau đó cậu cho chúng tôi xem cái hộp. Khi nào chúng tôi xác nhận được cái hộp kia là thật thì chúng ta sẽ tiếp tục giao dịch, cậu thấy thế nào?
Nếu có thể, ông ta không muốn ra tay với Ngự Quỷ Nhân. Ông ta còn chưa biết đặc điểm của con quỷ trong người Dương Gian là gì, có thể sẽ giống như Nghiêm Lực không có uy hiếp đối với người nhưng cũng có thể sẽ rất khó đối phó.
Hơn nữa khi đánh bạc thì sẽ có thua có thắng, cho nên nếu có thể bỏ ra chút tiền nhỏ để không cần đánh bạc mà vẫn có thể giải quyết mọi chuyện, đương nhiên là ông ta đồng ý.
Dương Gian lôi ra một cái điện thoại di động và nói.
- Thế cũng được, chuyển khoản đi, đây là số tài khoản ngân hàng của tôi, nhận được tiền tôi sẽ đi lấy đồ.
Ngô Phong suy nghĩ một lúc, do dự nhìn Dương Gian.
Bộ dạng của Dương Gian bây giờ rất ngây thơ lại có chút hưng phấn, có lẽ là đang ảo tưởng, suy nghĩ xem nên sử dụng 1000 vạn này như thế nào.
- Được rồi, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu.
Ngô Phong dùng điện thoại chuyển khoản.