CHƯƠNG 3: THIẾU GIA, ĐẠI SỰ KHÔNG HAY RỒI
Nếu cứ tiếp tục như vậy, điện thoại sớm muộn gì cũng sẽ tắt nguồn.
Con đường trở về trái đất, chẳng phải sắp bị cắt đứt rồi sao?
Hắn tỏ ra lo lắng sợ sệt.
Thời gian cứ trôi qua.
Tiết học sắp đến hồi kết rồi.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Cuối cùng cũng đến lúc tan học.
"Được rồi, tiết học hôm nay chỉ đến đây thôi."
Lão giáo viên Đinh Tam Thạch có thói quen uống nước để làm ẩm cổ họng.
"Các học sinh, [Kiếm thuật cơ bản cận thân tam liên] toàn bộ đều đã được giảng giải và biểu thị xong rồi, mọi người nhất định phải chăm chỉ luyện tập, trong ba ngày này, cố gắng đạt được thành tích tốt trong cuộc thi giữa năm. Mọi người cũng đều biết, cuộc thi lần này chính là tiêu chuẩn duy nhất để học viện tuyển chọn ra người có tư cách tham gia cuộc thi [Thiên Kiêu Tranh Bá]. Chỉ cần các trò có thể bộc lộ tài năng trong cuộc thi, thì có hy vọng đại diện cho học viện, tham gia vào chuỗi trận chiến vinh dự cao nhất của thế hệ võ sĩ trẻ Vân Mộng thành chúng ta... "
Các học viên đều phấn khích trước những gì mà lão giáo viên nói, nhiệt huyết trở nên sôi sục.
[Thiên Kiêu Tranh Bá Chiến] à.
Giấc mơ của tất cả các thiếu nam thiếu nữ ở Vân Mộng thành.
Cũng là ước mơ của vô số thiếu nam thiếu nữ trong đế quốc Bắc Hải, đại diện cho chiến trường vinh quang cao nhất dành cho thế hệ võ giả trẻ tuổi.
Lão giáo viên Đinh Tam Thạch gật đầu hài lòng.
Lúc này, ánh mắt của ông ta quét qua, rồi lại rơi vào người Lâm Bắc Thần.
Tên này, vẫn đang sững sờ.
Điều đó mà chịu được thì còn cái gì không chịu được?
Lão giáo viên trong chốc lát đã suýt chút nữa nổi trận lôi đình, xông tới đè tên não tàn này xuống chà sát trên mặt đất cả trăm lần.
Nhưng nhớ đến lời dặn dò của Chiến Thiên Hầu trước khi rời đi, Đinh Tam Thạch chỉ đành cưỡng chế gầm lên giận dữ.
Ông ta hắng giọng, cố gắng làm ra vẻ mặt ôn hoà, nói: "Lâm Bắc Thần, từ khi trò gia nhập lớp học cách đây một năm, các bài kiểm tra lý luận hàng tháng, , lần nào cũng là không điểm, môn thực chiến càng rối tinh rối mù, 0 thắng tích. Trò là người lớn tuổi nhất trong lớp. Nhưng vẫn chỉ là một võ sĩ cấp một, văn không thành, võ không tựu, lên lớp còn không nghiêm túc nghe giảng, không lẽ trò không cảm thấy xấu hổ sao?"
"Không cảm thấy."
Lâm Bắc Thần chuyên tâm nghiên cứu điện thoại, đầu cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói.
"Trò..."
Đinh Tam Thạch bị nghẹn họng.
Thằng nhãi ranh này.
A a a a a, sắp nhịn không nổi nữa rồi.
Giọng nói của ông ta lên đến một quãng tám, giận dữ nói: "Cha trò 'Chiến Thiên Hầu' là một trong mười đại danh tướng của đế quốc, trấn thủ biên cương, đổ mồ hôi và xương máu. Tỷ tỷ Lâm Thính Thiền của trò cũng là huyền thoại và niềm tự hào của chúng ta về một thế hệ kiếm sĩ trẻ tuổi, còn trò, với tư cách là đích tử của Hầu Gia, lập ra loại kỷ lục đáng xấu hổ này, lại thờ ơ như vậy hả?"
"Vậy ta phải như thế nào đây?"
Lâm Bắc Thần rất sốt ruột, hỏi ngược lại: "Lập được loại kỷ lục này, ta có tự hào không? Không có."
"Trò..."
Lão giáo viên Đinh Tam Thạch lại lần nữa nghẹn họng.
Nghe thử đi!
Đây là lời mà con người nói sao?
"Lâm Bắc Thần, đừng quên, trò trước sau đã từng bị đuổi khỏi học viện Sơ Cấp Số 1, Số 2. Nếu như lại bị đuổi khỏi học viện Số 3 của chúng ta, theo luật pháp của đế quốc, trò sẽ không còn tư cách để vào học tập ở bất kỳ học viện nào nữa."
Lão giáo sư nổi giận đùng đùng gào thét lên.
Rắc rắc rắc.
Đó là tiếng nắm đấm siết chặt của ông ta.
Ông ta sợ bản thân không nhịn nổi, lao tới một đấm đánh chết cái tên ăn chơi trác táng này.
Lúc này, Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống.
Hắn đứng lên, nói năng có khí phách phản bác lại.
"Đuổi học thì đuổi học, có liên quan gì chứ?"
"Ta là ai?"
"Đích tử của Chiến Thiên Hầu!"
"Cái gọi gì là đích tử, hiểu không?"
( đích tử: con trưởng, con thừa kế )
"Ta là Lâm Bắc Thần, chính là mỹ nam sớm muộn gì cũng sẽ kế thừa tước vị Chiến Thiên Hầu, hi hi, tới lúc đó, cũng không cần làm cái gì cả, vẫn ăn ngon mặc đẹp như thường, thê thiếp thành bầy, bảo vệ như mây, ngày nào cũng ngủ lặt ngày, đếm tiền đến chuột rút ngón tay… ta còn phải cực khổ học tập và tu luyện nữa sao?"
"Tu luyện thì không thể nào tu luyện, cả đời này đều không thể nào tu luyện được."
"Lâm Bắc Thần ta, cho dù có chết đường chết chợ cũng sẽ không ngày ngày luyện tập một cách không có tiền đồ giống như các ngươi."
Lời tuyên bố hùng hồn, vang vọng trong giảng đường.
Thế là, dưới ánh nắng tươi đẹp đầu hè này, trong giảng đường năm 2 thần thánh mà lại trang nghiêm, dưới cái nhìn trân trân nghẹn lời của sáu mươi học viên trong lớp, Đinh Tam Thạch, một lão giáo viên với 15 năm kinh nghiệm giảng dạy phong phú, cứ như vậy, ở trước mặt công tử ăn chơi trác táng số một của Vân Mộng thành này, không có chút cơ hội chiến thắng.
Lời tuyên bố hùng hồn của Lâm Bắc Thần dường như vang vọng rất lâu trong giảng đường.
Đinh Tam Thạch ôm ngực, dựa vào bục giảng.
Chính vào thời điểm này--
Cót két!
Cánh cửa bị đập ra.
"Thiếu gia, đại sự không hay rồi..."
Tiếng khóc than phá vỡ sự yên tĩnh của lớp học, một ông lão gầy gò, tầm năm mươi tuổi, lấm la lấm lét, vội vội vàng vàng xông vào.
"Vương quản gia?"
Lâm Bắc Thần sửng sốt.
Hắn nhận ra, ông lão xông vào này, chính là đại quản gia của Chiến Thiên Hầu phủ.
"Thiếu gia, không hay rồi, tai hoạ, trời sụp xuống rồi..."
Vương quản gia nhìn thấy Lâm Bắc Thần, không kìm được phân trần, chạy tới ôm đùi hắn mà khóc lóc.
"Đồ chó, cút ra cho ta, nước mũi làm bẩn hết đồng phục của bổn thiếu gia rồi... Đừng đụng vào ta." Lâm Bắc Thần với vẻ mặt chán ghét đá ông lão ra, nói: " Trời sập cái gì chứ? Nói rõ ràng, nếu không ta đánh gãy chân ngươi."
Biểu hiện của hắn rất tàn nhẫn.
Không còn cách nào khác, hình tượng nhân vật hiện tại của hắn là đại thiếu gia kiêu ngạo và hoang đãng.
Nếu không 'diễn ra bản sắc', hình tượng nhân vật sẽ sụp đổ.
Hình tượng nhân vật mà sụp đổ, thì sẽ bị người ta nghi ngờ.
Sẽ có nguy cơ bị lôi đến quảng trường của thần điện thiêu chết.
"Thiếu gia, lão gia xảy ra chuyện rồi, vừa rồi có khâm sai đến phủ, mang theo một đại đoàn nhân mã, tuyên đọc thánh chỉ, nói lão gia ở tiền tuyến, không tuân theo mệnh lệnh, làm theo ý mình, trúng mai phục, toàn bộ năm vạn quân tinh nhuệ đều bị tiêu diệt, lão gia sợ tội chạy trốn… Hầu phủ bị phong tỏa, nô tỳ và người hầu bị trao trả, tước vị của Hầu Gia cũng bị tước bỏ... "
Quản gia Vương gào thét giống như khóc tang.
Cái gì?
Lâm Bắc Thần vô cùng sửng sốt.
"Chờ đã, đồ chó nhà ngươi, trước tiên đừng vội khóc tang... nói nhanh, trong thánh chỉ có nhắc tới bổn thiếu gia không?"
Hắn vội vàng hỏi.
Mẹ nó đây là tiết tấu tịch thu tài sản giết cả nhà.
Mình chính là đích tử của tội thần, không phải sẽ bị tên Cẩu Hoàng Đế bắt đi lăng trì xử tử đấy chứ?
Nếu là như vậy, thì phải nhanh chóng chạy trốn.
Vương quản gia gào thét lên, nói: "Có nhắc tới, nói niệm tình thiếu gia là một tên não tàn, bị giáng xuống làm thường dân, không truy cứu trách nhiệm, để mặc cho thiếu gia tự sinh tự diệt ở Vân Mộng thành..."
Lâm Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói như vậy, tên Cẩu Hoàng Đế vẫn còn có chút nhân tính.
Thật không ngờ, căn bệnh ‘não tàn’ của tiền thân, trong thời khắc then chốt, lại thực sự cứu mình một mạng.
Vậy thì không cần sợ nữa.
"Thiếu gia, phải làm sao đây, thiếu gia, Lâm gia sắp kết thúc rồi..."
Trong giảng đường yên tĩnh, Vương quản gia ôm đùi Lâm Bắc Thần mà gào khóc.
"Sợ cái búa, còn có tỷ ta."
Vào lúc chuyện không liên quan đến mình này, Lâm Bắc Thần bình tĩnh lại.
Cô bé đanh đá mười sáu tuổi, chính là thiên tài trăm năm có một, được mệnh danh là yêu nghiệt ‘cả đế quốc đều đang mong chờ nàng lớn lên’, không chỉ thực lực mạnh mẽ, nghe nói còn nổi tiếng lòng dạ độc ác.