CHƯƠNG 50: ĐẸP TRAI LÀ LOẠI TRẢI NGHIỆM GÌ?
“Con mẹ ngươi.” Khưu Thiên giống như rắn béo bị đâm bảy tấc, giận dữ nói: “Tháng này lão phu đã giảm cân rất nhiều rồi. Ai nói ta lại béo hả? Đồ khỉ gầy nhà ngươi, vẫn nên suy nghĩ kỹ làm sao để giữ vững thứ hạng của học viện Số 3 các ngươi, không bị các trường tư thục và bang phái vượt mặt đi."
Tên béo này rất quan tâm đến cân nặng của mình.
Đinh Tam Thạch bật cười ha hả, nói: "Trong số 6 học viện, học viện Số 6 của các ngươi xếp thứ 5, cũng không tốt hơn chúng ta là bao...... Năm mươi bước cười một trăm bước."
"Ha ha, học viện Số 6 của bọn ta, tuy rằng thứ hạng chỉ cao hơn các ngươi một bậc, nhưng chúng ta có bảy người tham gia. Ha ha, các ngươi chỉ có vẻn vẹn bốn người. Lần này, e là lại sắp gãy cánh trở về rồi."
Khưu Thiên lại cười nhạo.
Đinh Tam Thạch khịt mũi một tiếng, nói: "Binh ở tinh nhuệ chứ không ở số lượng, bảy người của các ngươi chưa chắc bằng một người của học viện Số 3 bọn ta."
"Ha ha, ta biết, học viện Số 3 các ngươi trong cuộc thi chung lần này, tự nhận là xuất hiện một thiên tài, tên là Lâm Bắc Thần, ha ha, nhưng mà, những thiên tài khoá trước mà học viện Số 3 của các ngươi chọn ra là mặt hàng gì chứ? Bản thân các ngươi còn không rõ sao? Lần này càng khoa trương hơn, ngay cả Lâm Bắc Thần, cái tên phá gia chi tử nổi tiếng toàn thành, cũng trở thành thiên tài của học viện Số 3. Ha ha ha, trong vũng bùn thối quả nhiên là có tôm thối... "
Khưu Thiên cười lớn một cách khoa trương, mỡ trên khuôn mặt rung động lên xuống. Lâm Bắc Thần ở một bên không nói nên lời.
Hai lão già các ông đấu khẩu, lôi ta vào làm gì?
"Hừ, chúng ta cưỡi lừa xem kịch, cứ chờ mà xem."
Đấu khẩu hoàn toàn không có chút ý nghĩa, Đinh Tam Thạch cũng không muốn gây thêm nhiều cuộc cãi vã vô nghĩa nữa, trực tiếp dùng một câu kinh điển để kết thúc chủ đề, đưa bốn người rời đi, đi đến quảng trường trung tâm để báo danh.
Khưu Thiên và bảy học viên của học viện Số 6 ở phía sau, đều bật cười với vẻ mặt giễu cợt.
Ở Vân Mộng thành, ngoại trừ học viện Sơ Cấp Hoàng gia cao cao tại thượng ra, trong số sáu học viện Sơ Cấp, học viện Số 3 từng có một lịch sử huy hoàng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn sa sút, chỉ xếp thứ sáu, trong mười năm trở lại đây, không có chút cơ hội trở mình.
Lần này, cũng không thể.
Chỉ cần có học viện Số 3 ở đây, học viện Số 6 bọn họ sẽ không phải lo lắng có người nào đó giẫm lên.
Quảng trường trung tâm.
Dưới bia đá, sau một cái bàn đá, có một người quen cũ đang ngồi.
Lý Thanh Huyền.
Có vẻ như vị giám sát đặc biệt của mấy ngày trước là một trong những người phụ trách chính của trại huấn luyện này.
"Học viện Số 3? Tên, tuổi, chiều cao, cân nặng."
Lý Thanh Huyền với vẻ mặt nghiêm nghị, như thể ông ta không hề quen biết Lâm Bắc Thần, thời ơ hỏi.
Đinh Tam Thạch báo cáo thông tin của bốn học viên. "Kiểm tra, thay y phục."
Lý Thanh Huyền xua tay.
Binh sĩ đứng cạnh bàn, chia bốn người Lâm Bắc Thần thành một nhóm nam và một nhóm nữ, dẫn họ đến hai phòng khác nhau để tiến hành một số cuộc khám xét rất chi tiết.
Không chỉ y phục mà ngay cả tóc tai, ủng và một số vị trí khuất trên người cũng bị kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong thì tắm rửa ở suối nước nóng trong phòng.
Sau đó thay một bộ phục trang thao luyện nửa giáp da được chuẩn bị cho trại huấn luyện.
Y phục ban đầu cũng như các vật dụng tuỳ thân khác, toàn bộ đều tạm thời thu lại, do trại huấn luyện thông nhất bảo quản, chờ sau khi vòng dự tuyển kết thúc, đồ đạc sẽ được trả về cho chủ.
Chỉ còn lại vũ khí của họ.
"Thật là nghiêm ngặt."
Lâm Bắc Thần cầm thanh kiếm đức hạnh của mình, không khỏi âm thầm cảm khái.
Bước ra khỏi 'phòng thay đồ nam', Lâm Bắc Thần ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
"Đây là ai vậy? Đẹp trai quá."
"Người của học viện nào vậy? Tiểu ca ca đẹp trai chết người này, trước đây sao ta lại không chú ý tới?"
"Wow, cùng là đồng phục giáp da của trại huấn luyện, mặc trên người của tiểu bạch kiểm này, tại sao lại đẹp đến vậy chứ?"
Xung quanh tiếng bàn tán kinh ngạc vang lên.
Lâm Bắc Thần bật cười.
Đẹp trai là loại trải nghiệm gì?
Hắn cảm thấy bây giờ mình hoàn toàn có đủ tư cách để trực tiếp trả lời câu hỏi này. Nhan sắc là ưu thế lớn nhất của ta, ha ha ha.
Lâm Bắc Thần khoác lên mình bộ đồng phục của trại huấn luyện, thực sự đẹp đến mê hồn.
Ngô Tiếu Phương đi phía sau, khi còn ở học viện Số 3, hắn cũng được coi là một trong những tiểu soái ca thanh tú, nhưng lúc này, so với Lâm Bắc Thần, quả thực bình thường giống như một kẻ ăn xin bên đường.
Ở phía bên kia, cũng có một trận cảm thán vang lên.
Hai nữ học viên Mộc Tâm Nguyệt và Nhạc Hồng Hương, cũng tình cờ từ trong 'phòng thay đồ nữ' bước ra.
Mộc Tâm Nguyệt đứng đầu trong Mỹ Nhân bảng của học viện Số 3. Ở Vân Mộng thành, nàng cực kỳ nổi tiếng, nhan sắc đương nhiên là được đánh giá rất cao, hơn nữa, mức độ nổi tiếng của nàng rõ ràng là cao hơn Lâm Bắc Thần. Lúc này, rất nhiều người đã nhận ra nàng.
"Đó là Mộc Tâm Nguyệt của học viện Số 3."
"Công chúa thường dân."
"Wow, nữ thần."
Một số nam học viên của học viện khác đều reo hò, đôi mắt sáng lên. "Thiếu nữ bên cạnh nàng ta cũng rất có khí chất."
"He he, không ngờ trình độ giảng dạy của học viện Số 3 không tốt nhưng ánh mắt tuyển chọn nữ học viên lại tinh tường như vậy."
Rất nhiều tiếng cười với ý đồ xấu xa.