CHƯƠNG 87: LÂM BẮC THẦN TA LÀ NGƯỜI THẾ NÀO CHỨ?
Nghe hắn nói như vậy, Đào Vạn Thành và Lý Đào cũng dần bình tĩnh lại.
Còn lúc này, Lâm Bắc Thần cũng đã bắt đầu ‘hoạt động đấu giá công ích với quy mô lớn, thu gặt rau hẹ’ của mình.
"Huy hiệu thứ nhất, bây giờ bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là mười tiền vàng, mỗi lần tăng giá không dưới một tiền vàng..."
Lâm Bắc Thần cười khúc khích cầm huy hiệu ngôi sao trên đầu ngón tay, thổi một hơi.
"Ta ra giá mười tiền vàng."
Bành Nhất Minh lớn tiếng nói.
"Mười một tiền vàng..."
"Mười hai!"
"Mười bốn! Đừng giành với ta." Lý Duệ lớn tiếng nói.
Cuối cùng, trong một lúc chần chừ, huy hiệu ngôi sao đầu tiên này, cuối cùng đã được được mua lại bởi Lý Duệ đến từ học viện Sơ Cấp Số 2, người đứng thứ tám trong bảng xếp hạng chiến lực cá nhân với mức giá 14 tiền vàng.
Lâm Bắc Thần cười hả hê giống như một lão thợ săn bắt được con cáo.
Một tay giao tiền, một tay giao hàng.
Sau khi lấy được mười bốn tiền vàng, huy hiệu ngôi sao được giao lại cho Lý Duệ.
Lý Duệ cầm huy hiệu trên tay kiểm tra kỹ càng, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Là thật, đa tạ bạn học Lâm."
Theo tình hình trên bảng điểm của vòng dự tuyển hiện tại, một huy hiệu ngôi sao đủ để đảm bảo cho hắn tiến vào vòng đấu chính thức.
Giá tiền chỉ là mười bốn tiền vàng mà thôi. Thực sự là một món hời lớn.
Có cảm giác mình thực sự đang lợi dụng Lâm Bắc Thần.
Điều này khiến cho giọng điệu của Lý Duệ trở nên hoà nhã hơn rất nhiều, nhìn vào khuôn mặt của Lâm Bắc Thần cũng cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Thần cười khúc khích trong lòng, tiểu tử, ngươi tưởng rằng mình đã lợi dụng ta sao?
Lát nữa cho ngươi khóc.
Hắn lấy ra huy hiệu ngôi sao thứ hai, nói: "Tiếp tục..."
"Mười một đồng tiền vàng!"
"Mười hai!"
"Mười lăm, ta ra giá mười lăm!"
"Mười bảy..."
"Hai mươi tiền vàng, huy hiệu này thuộc về ta."
Vương Hinh Dư đến từ học viện Sơ Cấp Số 1 lên tiếng.
Nàng đứng thứ tư trong bảng xếp hạng chiến lực cá nhân, cũng là người xếp hạng cao nhất trong số các học viện ngoài học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, rất có tiếng tăm, vì vậy vừa mở miệng đã thành công đấu giá được một huy hiệu ngôi sao.
"Thành giao."
Lâm Bắc Thần lấy được tiền vàng, giao huy hiệu cho thiếu nữ thiên tài của học viện Sơ Cấp Số 1 này.
Sau khi kiểm tra một lượt, xác nhận huy hiệu thật, trên mặt của Vương Hinh Dư cũng lộ ra nụ cười.
Lâm Bắc Thần hắng giọng, đang định tiếp tục cuộc đấu giá thì lúc này, Mộc Tâm Nguyệt đột nhiên lớn tiếng hỏi: "Bạn học Lâm, rất cảm ơn ngươi đã có thể bán huy hiệu cho bọn ta, nhưng mà, ta có một câu hỏi, không biết có nên nói ra hay không?"
"Vậy thì ngươi đừng nói."
Lâm Bắc Thần trực tiếp chặn họng lại.
Mộc Tâm Nguyệt lại giống như không nghe thấy, nói: "Tiền vàng bọn ta bỏ ra được, nhưng vấn đề là nơi này vẫn còn cách doanh trại 56 dặm. Bọn ta đấu giá được huy hiệu, lỡ như trên đường trở về bị người ta cướp thì phải làm sao? Bỏ tiền ra nhưng tới cuối cùng lại không đạt được gì, điều này khiến bọn ta rất lo lắng.
Nàng cố tình nói to.
Ngay lập tức đã đánh trúng nội tâm của rất nhiều học viên.
Đúng, có tiền mua, nhưng không có sức mà giữ.
Đây mới là vấn đề chí mạng.
Nếu không giải quyết được vấn đề này thì việc đấu giá huy hiệu ngôi sao căn bản chính là việc làm vô bổ.
Trên thực tế, đây cũng là một trong những lý do tại sao vừa rồi mấy học viên thiên tài top đầu lại tích cực tham gia đấu giá, trong khi những học viên khác lại chần chừ xem thế nào.
Dù sao thì chỉ cần đích thân giao huy hiệu ngôi sao cho Lê Lạc Nhiên, một trong ba người đứng đầu doanh trại mới có thể tích điểm, lúc này có đấu giá được, trên đường vẫn có nguy cơ bị người ta cướp mất, khó tránh việc phí công vô ích.
Mộc Tâm Nguyệt vừa nói như vậy, những học viên lúc nãy vẫn còn muốn tham gia vào cuộc đấu giá càng do dự hơn.
Nàng đang cố ý phá hoại kế hoạch của Lâm Bắc Thần.
Nhưng Lâm Bắc Thần lại cười khúc khích, nói: "Bình thường mà nói, đấu giá là việc mà đôi bên tình nguyện, tiền trao cháo múc, còn có thể bảo vệ được huy hiệu hay không thì phải xem bản lĩnh của các ngươi, không liên quan đến ta lắm, nhưng mà..."
Nói xong, hắn hắng giọng, nói một cách rất chân thành: "Nhưng mà, Lâm Bắc Thần ta là người thế nào chứ? Ta là người thoát ly khỏi sự hứng thú cấp thấp, hết lòng phục vụ mọi người, là một người hay giúp đỡ người khác, quên mình vì người, đây là tinh thần gì nhỉ, là chủ nghĩa quốc tế... bỏ đi, nói nhiều như vậy các ngươi cũng không nhớ nổi. Tóm lại, ta là một người tốt, cái gọi là đã giúp phải giúp cho trót, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, như vậy đi, bây giờ ta có thể hứa với mọi người...he he, có nhìn thấy người đang đứng cạnh ta là ai không?"
Hắn chỉ vào Lăng Thần, làm như quảng cáo nói: "Thiên tài đệ nhất của Vân Mộng thành, cường giả đệ nhất trại dự tuyển năm hai, có tiểu tiên nữ Lăng Thần ở đây, ai dám cướp giật chứ? Sau khi mọi người đấu giá được huy hiệu, cứ đợi ở đây. Đợi buổi đấu giá kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau trở về trại, dọc đường, nếu như ai dám nảy sinh ý đồ bất chính, cướp đoạt huy hiệu, ta dám đảm bảo tiểu tiên nữ Lăng Thần nhất định sẽ cho hắn một trận đến bà ngoại cũng không nhận ra."
Mọi người vừa nghe vậy, nhất thời thực sự động lòng.
Đây là một cách rất tốt.
Chỉ cần thiên tài tuyệt thế Lăng Thần này sẵn sàng ra mặt cam đoan bảo vệ mọi người, vậy thì hoàn toàn không cần lo lắng về việc không giữ được huy hiệu, chỉ cần mua được thì sẽ có được.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Lăng Thần.
Lăng Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Lâm Bắc Thần cười khúc khích, lấy huy hiệu ngôi sao thứ ba ra, nói: "Ngoài ra, ta thân tình nhắc nhở các bạn học một chút, ta biết mọi người đến trại đều không mang theo quá nhiều tiền vàng trên người. Vì vậy, để cung cấp dịch vụ cho mọi người một cách chu đáo nhất, suy nghĩ và lo lắng cho các vị, ta sẽ cung cấp thêm dịch vụ cho vay, ngoài tiền vàng hiện có ra, có thể dùng khế ước cho vay... "