CHƯƠNG 98: TÀO PHÁ THIÊN
Khi mặt trời lặn, những đợt sóng vàng dập dờn trên biển khơi, một con tàu trắng như tuyết hiếm hoi rẽ sóng mà tới.
"Sư phụ, phía trước chính là Vân Mộng thành."
Một thiếu niên tuấn tú bạch y thanh thoát, đứng trên boong tàu lớn tiếng nói.
Hắn có một khuôn mặt nam tính, mái tóc dài vàng óng, xoăn bồng bềnh, đồng tử của mắt lại là màu vàng nhạt, hoàn toàn khác với những người bình thường. Hắn đứng trên boong tàu, tư thế oai hùng rạng rỡ, trường kiếm treo trên thắt lưng, tắm mình trong ánh nắng chiều tà, thân thể được mạ lên một tầng sắc vàng, hình tượng của một công tử thế tục đẹp trai, đủ để các thiếu nữ nảy ý xuân, ngay lập tức chìm vào điên cuồng.
Loại nhân vật này, vừa nhìn qua là đã biết bọn họ đến từ các đại thành phồn hoa khác, loại nhân vật được dưỡng dục ở một tiểu trấn ven biển như Vân Mộng thành không thể nào so sánh được.
Một người đàn ông trung niên với chiếc hộp đàn màu tím, đứng phía sau thiếu niên.
Người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh, sắc mặt hồng nhuận, từ lông mày trái đến giữa tóc mai có một vết sẹo màu đỏ sẫm, chính là vết thương do kiếm từ thời trẻ để lại, khiến cho khuôn mặt này có một loại tà dị và ám khí lạ thường.
Đứng ở bên phải của thiếu niên, người đàn ông trung niên mỉm cười nói: "Phá Thiên, sau ba năm quay trở về Vân Mộng thành, sắp gặp lại hắn, con có cảm tưởng gì?"
Thiếu niên cười nhẹ nói: "Đại bàng non rời khỏi hang động mới biết bầu trời rộng lớn. Cá vào biển khơi mới biết đại dương bao la. Sau khi thấy qua phong cảnh biển trời bao la, nhìn lại hang động chỉ cảm thấy âm u, nhìn lại dòng suối chỉ cảm thấy nông cạn, nếu không phải vì cùng sư phụ người hoàn thành hẹn ước ba năm, con nghĩ con sẽ vĩnh viễn không quay trở lại nơi này nữa."
Người trung niên bật cười ha ha.
Sóng âm của tiếng cười vang động núi sông, chấn động hàng chục con chim biển ở phía xa, xiên vẹo rơi vào trong sóng biển.
Mấy thủy thủ ở gần boong tàu đều bịt tai, trên mặt lộ vẻ đau khổ. Chốc lát.
Tàu đã cập cảng Vân Mộng thành.
Cảng này là cảng có tính chất bán quân sự.
Binh sĩ của Vân Mộng Vệ tuần tra qua lại các cửa ngõ lớn.
Một cỗ xe ngựa sang trọng mang hoa văn Kinh Cức Ô màu vàng đã đợi sẵn ở bến tàu đầu tiên trong cảng, người đàn ông trung niên cầm đàn và thiếu niên tóc vàng bước xuống tàu, lập tức có một ông lão với dáng vẻ trông như một vị quản gia mang theo mười võ sĩ mặc gấm y nghênh đón, đón họ vào trong cỗ xe ngựa sang trọng.
Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi cảng, chạy băng băng về hướng Vân Mộng thành. ......
......
Thành Chủ phủ.
Thành chủ Lăng Quân Huyền, người xưa nay luôn trầm ổn và lãnh đạm, nghe xong lời báo cáo của nhị đệ Lê Lạc Nhiên, tay liền run rẩy, nắp tách trà rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh.
Ông ta sững sờ, sau đó trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười bất lực. "Chuyện này, tạm thời đừng để phu nhân biết."
Lăng Quân Huyền nói.
Giọng nói vừa dứt.
"Có chuyện gì mà không để ta biết?"
Một mỹ nữ trung niên phong thái yêu kiều chậm rãi bước tới, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt có đường nét góc cạnh nữ tính hiếm thấy, lộ rõ khí chất mạnh mẽ mà lại sắc bén của bà ta.
Lăng Quân Huyền đã hơn bốn mươi tuổi, ôn tồn lễ độ, ngày thường có uy danh ở trong thành, vừa nhìn thấy thê tử Tần Lan Thư, khí thế ngay lập tức suy sụp, vội vàng đứng lên nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, nàng không phải là đang lo liệu chuẩn bị tiếp đón ‘Kiếm Thánh’ Bạch Hải Cầm tiền bối đến từ Bạch Vân thành sao? Chút chuyện nhỏ này, đương nhiên là không cần phải phiền đến nàng. "
Tần Lan Thư không nói gì, ánh mắt liếc qua cái nắp tách trà bị vỡ trên mặt đất, rồi thu hồi lại, nhìn chằm chằm vào Lăng Quân Huyền.
Thành chủ đại nhân xưa nay sợ vợ, bị vợ nhìn chằm chằm như vậy, lập tức thú nhận, bất lực nói: "Tiểu Phượng Hoàng của nàng, hình như đã nảy ý xuân rồi."
Tần Lan Thư hơi sửng sốt một chút, sau đó không bằng lòng mắng: “Đâu có người cha nào lại nói nữ nhi mình như vậy chứ?” Sau đó, nhìn về phía Lê Lạc Nhiên, nói: “Lê nhị ca, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lê Lạc Nhiên ném một nụ cười có lỗi về phía Lăng Quân Huyền, sau đó đem tất cả mọi chuyện trong trại huấn luyện kể ra hết một lượt.
"Lâm Bắc Thần?"
Tần Lan Thư gần như nổ tung ngay tại chỗ khi nghe thấy ba từ này.
Trong giới quý tộc của Vân Mộng thành, có ai chưa từng nghe qua cái tên cặn bã phá gia chi tử này chứ?
Đừng nói là nữ nhi, cho dù nhi tử của mình có tiếp xúc với cái tên cặn bã này thì phụ mẫu đều sẽ phát điên lên.
Nghe nói nữ nhi quý báu nhất của mình lại nảy sinh tình cảm nam nữ với cái tên Lâm Bắc Thần, Tần Lan Thư ngay lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm lại, thế giới mất đi màu sắc, ngày tận thế sắp tới.
Nhưng tu dưỡng quý tộc vẫn cho phép bà ta khống chế được cảm xúc của mình. "Thần Nhi bây giờ đang ở đâu?"
Tần Lan Thư hỏi.
Lê Lạc Nhiên nói: "Vốn đã được đưa về phủ, nhưng sau khi tắm xong, lại nhất quyết muốn đến học viện một chuyến..."
“Nó chỉ là không muốn gặp người của Bạch Vân thành đúng không, thật là càng ngày càng không nghe lời.” Tần Lan Thư trừng to mắt nhìn về phía trượng phu của mình, nói: “Đi, chàng đích thân đến học viện Sơ Cấp Hoàng Gia đón Tiểu Phượng Hoàng về đây cho ta. Bạch tiền bối là một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành, đã đến rồi sao có thể không gặp chứ? Không thể tuỳ theo tính khí của nó được.”
"Được."
Lăng Quân Huyền lập tức cười ha ha đứng lên, không nói một lời, chạy ra khỏi phủ nhanh chóng đến học viện đón nữ nhi.
Tần Lan Thư nhìn bóng lưng của trượng phu, bất lực lắc đầu.
Lúc này, người hầu bước vào báo: "Phu nhân, người mà người bảo Hoàng quản gia đi đón đã đến ngoài cổng phủ rồi."
"Lê nhị ca, Bạch tiên sinh đến rồi, huynh cùng ta đi đón người đi."
Lê Lạc Nhiên gật đầu, cùng Tần Lan Thư ra nghênh đón.