Đông Nhàn tiến lên, thần sắc cung kính cúi đầu chào Tề Nguyên: "Bái kiến Tề Nguyên sư huynh!"
Tề Nguyên nhìn Đông Nhàn, không khỏi lùi về phía sau nửa bước. Người mệnh cách nhân vật chính hư hư thực thực giống như tên Đông Nhàn này, cách càng xa càng tốt. Trong vô tuyến hay phim hoạt hình mà hắn từng xem, phàm là đột nhiên xuất hiện tên nhân vật phụ đặc biệt trong mắt nam chính, không cần nghĩ, tên này nhất định, lập tức sắp bị ăn một đao, sau đó nhân vật chính kích phát tiểu thiên địa.
Cho nên rất nhiều TV, đều có loại bình luận này.
"Phí lão đầu."
Tề Nguyên không phải lão đầu, cũng không muốn bị ăn đao.
Đông Nhàn nói: "Tề Nguyên sư huynh, ta có một cái yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không ?"
Tề Nguyên vội vàng nói: "Không nên nói."
Lập tức ngăn chặn lời Đông Nhàn muốn nói.
Mà lúc này, Tề Nguyên cũng nhìn chăm chú đông nhàn.
【 Hắn là một tên thiếu niên bình thường, trong cơ thể hắn có tàn hồn đã thức tỉnh, là một vị luyện khí sư, vị luyện khí sư này, coi trọng dao phay của ngươi. 】
Tề Nguyên thấy Đông Nhàn không phản ứng, nghiêm túc vỗ bả vai hắn: "Thiếu niên, sau bếp Thần Dược Phong có một đoàn dị hỏa, ta cảm giác rất xứng với ngươi."
Tề Nguyên nói xong, liền trực tiếp rời đi.
Bất quá lúc đi tới, hắn giúp dao nhỏ che lấp khí tức. Vừa rồi cái tàn hồn kia coi trọng dao găm của hắn, khiến cho hắn cảnh giác.
Mà lúc này, Đông Nhàn vẫn đứng tại chỗ, vẻ mặt mơ hồ. "Dị hỏa? Cái gì?"
Khí lão nói: "Tề Nguyên, ngươi phải cẩn thận, hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. »
« A »
« Vừa rồi lúc đến gần, ta dò xét được, thanh đao phay kia của hắn, mặt trên dính máu."
« Máu ? cái này không phải bình thường sao. »
"Máu của tu sĩ Nguyên Đan."
Đông Nhàn ngây ngẩn cả người.
Tu sĩ Nguyên đan ? con dao này từng giết qua tu sĩ nguyên đan.
Phải biết rằng, Nguyên Đan tu sĩ đặt ở Đại Thương quốc, cũng là tồn tại cấp độ hoàng thất phải cung phụng. Thanh dao phay bình thường không có gì lạ kia, vậy mà dính qua máu của Nguyên Đan tu sĩ? Là Phong Chủ Thất Sắc Phong thưởng cho Tề Nguyên sao? Thảo nào Khí lão nói con dao phay kia bất phàm.
Khí lão tiếp tục nói: "Tề Nguyên này, chỉ có thể là bạn, không thể là địch."
Hắn còn có nửa câu chưa nói, máu kia, là gần đây mới dính vào.
Đông Nhàn nhịn không được cười nói: "Ta không có việc gì cùng Nhất Phong thủ tịch đại đệ tử là địch làm cái gì?"
……
Trên Thất Sắc Phong, Khương Linh Tố vẻ mặt ngạc nhiên.
"Đại sư huynh, huynh muốn rời khỏi tông môn?"
Tề Nguyên gật đầu: "Ta đã nói với tông chủ, lão nhân gia cũng đồng ý cho ta ra ngoài Trúc Cơ."
"Trúc Cơ? Vì sao phải ra tông môn? Trúc Cơ ở Thất Sắc Phong không được sao?" Khương Linh Tố khó hiểu.
"Đọc vạn quyển sách, không bằng đi ngàn dặm đường."
Khương Linh Tố sửng sốt: "Đại sư huynh, huynh có đôi khi nói chuyện rất có đạo lý."
"Nhưng... ta có cảm giác chắc chắn huynh ra ngoài không phải vì trúc cơ."
"Ai. Đại sư huynh của ngươi ta đây là đang chạy trối chết, vì liều một đời sinh cơ." Tề Nguyên cảm thấy, mình cùng nhân vật bi tình Nam Cung Đại Tiên(1) rất giống, dám liều một đời với thần tiên.
(1) nv trong Già Thiên
Khương Linh Tố không nói gì: "Đại sư huynh, nói tiếng người."
Tề Nguyên thấy thế, nói: "Ta không phải sợ Hắc Sơn tông hoài nghi ta giết Sở Thiên Hùng bọn họ sao? Vạn nhất Hắc Kê lão yêu dẫn người binh lâm phong hạ, ta bị chặn ở đây, chẳng phải là chỉ còn đường chết sao? Vẫn là trốn ở bên ngoài, tình thế qua rồi lại trở về."
Khương Linh Tố: "... Đại sư huynh, huynh vẫn là đi nhanh đi, ta sợ cùng huynh ở lâu, đầu óc bị điên mất." Khương Linh Tố vẻ mặt ghét bỏ.
Bất quá, nàng nghĩ đến cái gì, nhắc nhở nói: "Đại sư huynh một người ở bên ngoài, vẫn là nên cẩn thận chút." Người của Hắc Sơn tông nói không chừng chó cùng rứt giậu, thật sự tìm huynh phiền toái.
"Anh hùng sở kiến lược đồng, ta cũng cảm giác Hắc Sơn tông lòng lang dạ sói!" Tề Nguyên hung hăng tán thành.
Khương Linh Tố: "... Đại sư huynh, ta cảm thấy huynh nếu là người câm thì tốt rồi, nhất định là một tên mỹ nam tử trăm năm khó gặp." Chính là mở miệng... quỳ.
Đương nhiên, chỉ không phải giọng Tề Nguyên khó nghe, mà là nội dung nói chuyện quá không bình thường.
……
"Còn trống hai phòng chữ Thiên, muốn điều chỉnh số phòng, nắm chắc cơ hội, chỉ cần một viên linh thạch!" Trên linh chu, nữ tu sĩ Luyện Khí Cảnh nhắc nhở hành khách Địa Tử Hào.
Đây là một chiếc phi chu hướng về Vô huyết thành. Vô Huyết thành, nằm ở cực bắc Đại Thương, là một thành trì khá hỗn loạn. Dù sao, Vô Huyết Thành gần địa bàn Hắc Sơn Tông quản lý. Nói chung, không có nhiều tu sĩ chính phái muốn đến đó.
Bất quá, ngoài Vô Huyết thành sinh sản ra một loại huyết tinh. Loại huyết tinh này, giá trị xa xỉ, có thể cung cấp cho một ít tu sĩ tu luyện. Cho nên có rất nhiều tán tu, thậm chí đệ tử đại tông, đều sẽ đi Vô Huyết thành đi thu thập huyết tinh, tăng tiến thực lực.
Hiện tại, Tề Nguyên đang ngồi trong Linh Chu. Linh chu này, chính là pháp khí Trúc Cơ. Bất quá khác với pháp khí trúc cơ bình thường chính là, tất cả ưu điểm của nó tập trung vào tốc độ. Tề Nguyên nghe được lời nói của « Tiểu thư tiếp viên », sinh ra chút xúc động.
Vật đổi sao rời, hắn từ nghèo biến giàu, muốn đến "khoang hạng nhất" của phòng chữ Thiên ngồi một chút. Nhưng nghĩ lại, mình là đi làm đại sự, phải khiêm tốn, hắn liền bóp chết loại ý nghĩ này.
"Đạo hữu cũng là đi về Vô Huyết thành đào Huyết Tinh? Nhìn đạo hữu khí chất bất phàm, hẳn là đại tông đệ tử a?"
Đúng lúc này, một vị phụ nhân xinh đẹp bên cạnh đến gần về phía Tề Nguyên bắt chuyện.
Phụ nhân xinh đẹp ăn mặc tinh xảo, tóc vấn thành búi, phía trên cài nghiêng một cây trâm gỗ đào. Trường bào là áo xanh thanh nhã, thanh lịch tao nhã, đoan trang vô cùng. Ăn mặc đơn giản, nhưng nhìn ra được, có chút tài sản, là một phú bà.
Tề Nguyên nghe vậy, không chỉ có cảm thán, mặc dù dùng thuật dịch dung cùng đạo pháp giấu diếm đem mặt của mình thay đổi, nhan sắc giảm xuống chín phần mười, kết quả vẫn là bị người nhìn ra bản chất « soái » của mình.
"Ta chỉ là một kẻ tán tu." Vai diễn hiện tại của Tề Nguyên chính là tán tu.
"Tán tu cũng rất tốt, làm việc có sức liều mạng. Ta lúc tuổi còn trẻ, cũng là tán tu, hiện tại tuổi tác cao, mới gia nhập một cái tông môn, thích an an ổn ổn sinh hoạt chút." Phụ nhân xinh đẹp cảm thán.
"Tỷ tỷ còn không phải mới là người hào hoa phong nhã sao?" Tề Nguyên nói. Bởi cái câu là, tuổi trẻ không biết tỷ tỷ tốt, mới coi loli làm bảo bối. Trước mắt phú bà xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều Tào tặc(2) thích. Tề Nguyên có Đại kỹ năng tên "Bá đạo lực lượng", nhưng hắn vẫn chưa thức tỉnh thuộc tính của ông chủ Tào.
(2) Mình đoán là Tào Tháo
"Đạo hữu cũng thật biết nói chuyện." Phụ nhân mỹ diễm cười đến xinh đẹp, "Làm sao so được với người trẻ tuổi các ngươi, thân thể cường tráng." Nàng nhìn thân hình Tề Nguyên cao ngất cường tráng, tựa hồ nghĩ tới quá khứ.
"Đạo hữu đi tới Vô Huyết thành đào lấy huyết tinh, phải cẩn thận người của Hắc Sơn tông."
Vô Huyết thành, đắc tội thành chủ, cũng tốt hơn đắc tội Hắc Sơn tông. Đắc tội thành chủ, có thể chỉ chết có một mình ngươi, đắc tội Hắc Sơn tông, chết có thể là cả nhà. Nhắc tới Hắc Sơn tông, trong đôi mắt phụ nhân mỹ diễm rõ ràng từng có một tia sợ hãi cùng hận thù.
"Hắc Sơn tông lại xấu xa như vậy, còn giết cả nhà?" Tề Nguyên hạ giọng, có chút kích động. Nếu để Hắc Sơn tông biết hắn giết Sở Thiên Hùng, người của Hắc Sơn tông có thể giết tới địa cầu, giết cả nhà hắn hay không?
Vậy còn được!
Bất quá Tề Nguyên nghĩ lại, hắn có cái rắm cả nhà ấy. Trong sổ hộ khẩu, chỉ có một mình hắn.
Quá thảm rồi! Ở trên mạng, người khác mắng hắn, hắn cũng không tiện phản bác.
"Hắc Sơn tông gia đại thế lớn, cũng bá đạo vô cùng." Phụ nhân xinh đẹp nói tiếp, "Chúng ta đi Vô Huyết thành khai quật huyết tinh, không chỉ phải giao một thành cho phủ thành chủ, còn phải giao hai thành cho Hắc Sơn tông. Thậm chí... không chỉ hai thành!"
Nói đến đây, phụ nhân xinh đẹp cắn răng, thoạt nhìn có chút phẫn nộ.
Tề Nguyên nghe được, nhất thời giận dữ: "Vô Huyết thành cũng không phải Hắc Sơn tông thống hạ, bọn họ vì sao kiêu ngạo như vậy?"
"Quả thực còn tim đen hơn mấy tên tư bản, nên mang đi treo cổ!"
Phụ nhân xinh đẹp thấy thế, hạ giọng nói: "Đạo hữu nói nhỏ một chút, đừng để người của Hắc Sơn tông nghe được, bằng không phiền toái không nhỏ."
Tề Nguyên nghe vậy, trong lòng nghĩ đến.
Ta không ích kỷ! Ta không trả thù cho chính mình! Ta là thay trời hành đạo!
Hắn tự tẩy não bản thân, dù sao hắn đã đứng ở đỉnh cao đạo đức, đủ để nhìn xuống Hắc Sơn tông.
Hắn cùng phụ nhân xinh đẹp trên đường Linh Chu đi trò chuyện rất vui vẻ. Cái này không liên quan gì đến EQ của Tề Nguyên, mà là do nhan giá trị và tuổi trẻ của hắn.
Khoảng năm canh giờ sau, Linh Chu hạ cánh. Rất nhiều tu sĩ đổ xô xuống Linh Chu.
Phụ nhân xinh đẹp lịch sự mời: "Nếu không có chỗ ở, có thể đến nhà ta ở một đêm."
Tề Nguyên nghe vậy, nhìn đồng hồ một chút.
"Không cần."
Hắn phải nhanh chóng lên đường, bằng không sẽ không kịp chuyến xe cuối cùng của Linh Chu. Hắn mới sẽ không ở lại đây một đêm.
Giết người xong phải nhanh bỏ chạy! Về phần trở lại hiện trường vụ án? Người thường xuyên giết người hẳn là đều biết, trở lại hiện trường vụ án quan sát, dễ bị bắt.
Đúng lúc này, một giọng nói hơi mang bất mãn vang lên.
"Nương, con ở đây."
Một thiếu nữ mặc váy xanh tinh xảo đi tới, bên cạnh cô đi theo một nữ tu Trúc Cơ. Thiếu nữ nhìn Tề Nguyên, trong mắt mơ hồ có địch ý.
Tề Nguyên không hiểu gì.
"Liễu Phiêu đạo hữu, cáo từ." Tề Nguyên nói lời tạm biệt với mỹ phụ nhân, quay người rời đi.
Thiếu nữ mặc váy xanh đi lên, kéo cánh tay mỹ phụ nhân: "Nương, người kia là ai?"
Mỹ phụ nhân cười nói: "Tiểu Nhu, tính cách con a, chính là đều đề phòng quá mức đối với tất cả mọi người. Đây chỉ là một vị tán tu ta tình cờ gặp được, đến Vô Huyết thành khai quật huyết tinh. Ta thấy khí chất hắn không tệ, liền hàn huyên một chút. Con a, tuổi tác cũng không nhỏ, nên tìm một đạo lữ."
Ánh mắt cảnh giác của thiếu nữ mặc váy xanh biến mất, nàng bất đắc dĩ nói: "Gian hàng ở mỏ huyết tinh lớn như vậy còn cần quản lý, con làm gì còn có thời gian. Hơn nữa nương, con mặc dù không phải là thiên chi kiêu nữ, nhưng cũng không phải là tùy tiện trên đường lớn kéo về một tán tu liền xứng với con? Ai, đợi lát nữa đón nương xong, con còn phải cùng các khoáng chủ khác đi Hắc Sơn tông một chuyến, đã hẹn với bọn họ, một canh giờ sau xuất phát."
Nhắc đến Hắc Sơn tông, trong mắt thiếu nữ mặc váy xanh như có mây đen âm u không cách nào tiêu tan.