"Xé bái thiếp của ta, còn bán ở phường thị, đây là có ý gì, không để ta vào mắt, không để Quang Minh Cung vào mắt!"
Chu Luyện Hoa tức giận, hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế.
Uông Song bên cạnh cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thần Quang Tông này quả thật không biết điều.
Hắn biết Chu Luyện Hoa đã gửi một lá bái thiếp cho Thất Sắc Phong, không ngờ bái thiếp bị xé nát sau đó lưu lạc ngoài phố chợ.
Hắn sắp xếp ngôn từ: "Nghe nói đại đệ tử của Thất Sắc Phong điên điên khùng khùng, làm việc chẳng giống ai, có lẽ là hắn bán ra lá thư này!"
Uông Song không nhắc đến Phong chủ của Thất Sắc Phong, muốn hướng mâu thuẫn về phía Tề Nguyên.
Dù sao hắn sợ Chu Luyện Hoa nhất thời nóng giận, phát sinh mâu thuẫn với Phong chủ Thất Sắc Phong thực thực hư hư được đồn đoán là Nguyên Anh hậu kỳ kia.
Nhưng nếu xảy ra mâu thuẫn với một gã đệ tử Luyện Khí, thì chẳng là gì cả.
"Hừ, không có sự cho phép của Nguyễn Nhất Tịch, đệ tử của ả dám bán ra thiệp mời của ta ư?" Chu Luyện Hoa truyền âm, sắc mặt đã trở nên bình tĩnh.
Nếu Khương Linh Tố ở đây, nghe được truyền âm của Chu Luyện Hoa, chắc chắn sẽ nói: đại sư huynh là dám đấy.
"Chu đạo hữu cẩn thận lời nói, đây là phường thị dưới trướng Thần Quang Tông!"
"Hừ, chúng ta chỉ truyền âm, sợ gì!" Chu Luyện Hoa tiếp tục truyền âm.
Nghe vậy, Uông Song càng khinh thường hơn.
Biết sợ, không dám mắng trực diện, vậy còn vênh váo cái chó gì?
"Đạo hữu, chúng ta còn đến Thần Quang Tông không?" Uông Song thăm dò, "Có nên đi tìm họ hưng sư vấn tội một phen hay không?"
Hắn nhìn Chu Luyện Hoa, sợ Chu Luyện Hoa nhất thời nóng nảy, náo loạn ở Thần Quang Tông.
Nếu thế, hắn nhất định phải lấy cớ phòng tiểu thiếp thứ mười ba khó sinh, phải về ngay, không dính dáng vào mấy chuyện này.
Chu Luyện Hoa sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng mở miệng: "Ta hiện tại đi cũng chỉ tự rước lấy nhục!
Nhưng nỗi nhục hôm nay, ta nhớ rồi, Thần Quang Tông... Hôm nay các ngươi nếu đã nhục mạ ta như vậy, ngày sau ta bước vào Thần anh cảnh, tất sẽ khiến tông môn này gà chó không yên!
Chúng ta đi!"
Chu Luyện Hoa chọn cách tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió.
Hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao cho mới là trọng tâm.
Còn Thần Quang Tông, Nguyễn Nhất Tịch, cùng tên Tề Nguyên kia, hắn đã nhớ rồi!
Nghe vậy, Uông Song mừng thầm: "Đạo hữu làm vậy là tốt nhất, Nguyễn Nhất Tịch tu vi cao thâm, chúng ta không nên trêu vào, nhưng đệ tử của ả ta, chỉ mới Luyện Khí, đợi hắn rời khỏi tông môn, ta sẽ tìm lý do bắt hắn về, giúp đạo hữu xả cơn tức này!”
Không xa, Tề Nguyên trùm áo choàng trên đầu, liên tục dùng tay gãi mặt, hắn rất nóng lòng.
Vừa nãy, hắn đã lén xuống núi bán thiệp bái phỏng kia.
Không ngờ lại gặp người Quang Minh Cung.
Có thể nói là oan gia ngõ hẹp.
Hắn lén lút che giấu tin tức, bám theo phía sau, cũng lén lút nghe được một chút tin tức khiến hắn tức giận.
Chu Luyện Hoa kia là muốn cướp bảo vật!
Ai là bảo vật của Thần Quang Tông, chẳng phải là Tề Nguyên hắn sao?
Cướp hắn, Tề Nguyên sao có thể chịu được?
Cuối cùng, đối phương mua được thiệp mời, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, cùng giọng điệu truyền âm điên cuồng, khiến Tề Nguyên cảm thấy đối phương đang lén sắp đặt đại âm mưu gì đó.
"Tiếc là ta không thể nghe trộm suy nghĩ trong lòng, bằng không mưu đồ bí mật của hắn khẳng định bị ta nắm được.”
Bây giờ bọn họ, chắc chắn đang mưu tính lật đổ Thần Quang Tông ta!"
"Lòng lang dạ thú!"
"Tiếc là ta không có bằng chứng, báo chuyện lần này với tông môn, nói không chừng lại giống lần trước vạch trần tông chủ là nội gián, trái lại bị cấm túc!”
"Ta không thể khoanh tay đứng nhìn, nhất định phải ra tay vì tông môn!"
"Hôm nay tông môn gặp nạn, ta không ra tay tương trợ; mai sau ta gặp nạn, ai xuất thủ cứu ta."
"Hơn nữa, hắn chắc chắn còn muốn gây bất lợi cho sư tôn, loại người này, không nên sống trên đời!"
Tề Nguyên cũng nghiến răng nghiến lợi như Chu Luyện Hoa.
Hắn thấy Chu Luyện Hoa thật hẹp hòi.
Động một tí là muốn diệt môn cả nhà người ta!
Giữa người và người không nên có một chút tín nhiệm sao?
Lỡ như bái thiếp kia là bị trộm lấy rồi bán thì sao?
Cũng có thể là Tề Nguyên hắn quá nghèo, không có tiền ăn cơm, đành phải liều lĩnh bán bái thiếp kia chứ sao.
Chu Luyện Hoa kia không thể thông cảm cho hắn một chút sao?
Nhưng ngay lúc này, một bàn tay trắng nõn vỗ lên vai hắn.
"Đại sư huynh." Một nữ tử cũng trùm áo choàng đen ngồi đối diện Tề Nguyên.
Nữ tử này chính là Khương Linh Tố.
Tề Nguyên giật mình: "Ta không phải đại sư huynh của ngươi, ta không quen Tề Nguyên."
"Đại sư huynh đừng giả vờ nữa!" Khương Linh Tố lại gần tai Tề Nguyên, hạ giọng nói, "Huynh có ý đồ với người Quang Minh Cung kia?"
"Vừa nãy ta ra ngoài mua đồ, đã nghe được mưu dồ đen tối của bọn chúng.”
Chúng muốn lật đổ Thần Quang Tông, còn muốn lật đổ Đại Thương Quốc!" Tề Nguyên kích động nói.
Khương Linh Tố sửng sốt, sau đó có chút không nói nên lời, nàng lén liếc mắt nhìn Chu Luyện Hoa cùng Uông Song cách đó hai mươi mét.
Bàn mưu đồ bí mật xa như vậy, còn là truyền âm, mà ngươi nghe được ư?
Khương Linh Tố nói: "Ta thấy đại sư huynh là mưu đồ với bọn chúng thì có?"
"Có!" Tề Nguyên nói chính nghĩa nghiêm minh, "Ta muốn vì tông môn mà chiến, giết chết tên khốn kiếp này!"
Khương Linh Tố nghe xong, trong nháy mắt cảm thấy, may mà mình đã đến hỏi dò đại sư huynh.
Nếu không, lỡ như đại sư huynh nhất thời khí nóng xông lên, đó là tự tìm cái chết, còn phá hỏng cả kế hoạch của nàng.
"Đại sư huynh, hai người kia thật đáng ghét, ta cũng muốn giết bọn hắn.
Nhưng thực lực của bọn hắn quá mạnh, chúng ta e rằng không phải đối thủ." Khương Linh Tố tổ chức ngôn từ.
Nàng muốn giết Chu Luyện Hoa, đương nhiên có mưu đồ riêng.
Mưu đồ của nàng, không tiện nói cho đại sư huynh biết.