Chương 92: Kim Đan Là Hằng Tinh, Ngươi Gọi Đây Là Tu Tiên Sao

Nơi ngươi chết, không nên cách ta quá 100 mét (1)

Phiên bản dịch 5024 chữ

Xương trắng bọc trong vải rách; xác khô thối rữa bốc mùi hôi thối, những thi thể mới, da tươi, trong đôi mắt vẫn còn vẻ an tường, sắc mặt yên vui…

Tề Nguyên im lặng.

Đời này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều xác người đến vậy.

Hắn bay về phía trước, không biết đã bay bao lâu.

Chỉ cần hắn ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy vô số đôi chân treo lủng lẳng, vô số bộ xương không đếm xuể.

Đây là bao nhiêu người?

Những người này đã làm gì sai?

Mà bị treo ở đây?

Tề Nguyên im lặng, hắn bay quanh thân chính của Cổ Kỳ Xuân Mộc, đồng thời dùng chân khí mạnh mẽ tìm kiếm xung quanh.

Đáng tiếc, hắn không cảm nhận được một nữ tử nào dường như là Cẩm Ly.

Hắn nhìn thấy, từng thi thể treo lơ lửng dưới Cổ Kỳ Xuân Mộc!

Đây là luyện ngục trần gian!

Thế giới này không hề tuyệt đẹp như trong lời Cẩm Ly mô tả!

“Vì cái gì không tìm thấy!”

Tề Nguyên tâm phiền ý loạn.

Hắn sắp bay hết một vòng quanh thân chính của Cổ Kỳ Xuân Mộc, nhưng vẫn không tìm thấy.

Hắn rất sợ hãi, sợ rằng sẽ không bao giờ gặp được Cẩm Ly.

Đột nhiên, Tề Nguyên lại dừng lại.

Đôi mắt hắn co lại, hắn nhìn thấy hai bộ xương quen thuộc.

Một bộ, là người phụ nhân ôm đứa trẻ ngoài thành Côn Ngô.

Vị phụ nhân này bị treo dưới Cổ Kỳ Xuân Mộc, vẻ mặt vẫn như lúc Tề Nguyên gặp, vẫn vô cảm như vậy.

Bộ còn lại, là đứa trẻ mà người phụ nhân kia từng ôm chặt trong lòng.

Một người vừa mới gặp không lâu, đã bị treo dưới Cổ Kỳ Xuân Mộc xum xuê này.

Không biết vì sao, trong lòng Tề Nguyên bỗng dưng dâng lên một ngọn lửa giận dữ.

Hắn rút kiếm ra, rất muốn chém đứt Cổ Kỳ Xuân Mộc.

Ngay lúc này, một giọng nói của nữ tử truyền đến: “Tề Nguyên…”

Tề Nguyên đột ngột quay đầu lại, dưới ánh trăng sáng, một vị thiếu nữ mang váy dài, toàn thân phiêu dật đang dứng.

Trong mắt Tề Nguyên lóe lên một tia thất vọng: “Ngươi là ai?”

Hắn chưa từng gặp qua Cẩm Ly, nhưng chỉ cần nhìn một cái là biết, người này không phải là Cẩm Ly.

“Nguyệt Hoàng Tộc, một trong mười hai vị tế tự, Thất Nguyệt.”

** Thất Nguyệt Tiểu trấn **

Tựa Cẩm Ly quay người lại, trông thấy một vị thiếu nữ mặc đồ xanh.

Vị nữ tử trông không lớn lắm, như độ tuổi mười lăm, mười sáu, mái tóc đen dài được búi cao trên đỉnh đầu, hai bên tết thành búi tóc đen mượt, trên có cài trâm vàng, trông giống như tóc tiên.

Nàng cũng không cao, cộng với búi tóc thiên tiên trên đầu, cũng chỉ cao gần một mét sáu.

Nữ tử áo xanh nhìn xoáy vào Cẩm Ly, từ từ lên tiếng: "Ta là tế tự của tộc Nguyệt Hoàng, Thất Nguyệt."

Cẩm Ly hơi ngạc nhiên.

Lần này bản thân nàng đến đây, đã che dấu rất kỹ, không ngờ vẫn bị phát hiện.

"Bái kiến Thất Nguyệt tế tự." Tựa Cẩm Ly nói.

Nhưng ngay giây tiếp theo, lời nói của vị tế tự trẻ tuổi này khiến tim cô đập mạnh.

"Thanh La, là muội muội ta."

Nội tâm Cẩm Ly không khỏi bàng hoàng.

Bởi vì Thanh La chính là tên của mẫu hậu cô.

Vị nữ tử này nói đến Thanh La, có phải là người mà nàng đang nghĩ đến không?

"Nàng là mẫu hậu của người, cũng là thánh nữ của tộc Nguyệt Hoàng chúng ta."

Cẩm Ly nghe vậy, nhìn về phía Tần di.

Tần di không nói gì, dường như ngầm thừa nhận.

"Ta biết rồi." Tựa Cẩm Ly dường như không có phản ứng gì lớn.

"Bệ hạ có thể cùng ta đến đất tổ của tộc Nguyệt Hoàng không?" Tế tự của Thất Nguyệt tộc ngỏ lời mời.

"Thật có lỗi, ta không có thời gian." Cẩm Ly trực tiếp từ chối, cô nhìn mặt hồ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi lo lắng vô cớ.

Nàng không liên lạc được với Tề Nguyên.

Nàng cũng không chờ được Tề Nguyên.

"Bệ hạ đang đợi ai sao?" Tế tự Thất Nguyệt bình tĩnh hỏi.

Cẩm Ly không nói thêm gì, coi như ngầm thừa nhận.

"Người mà bệ hạ đợi không đến."

Ánh mắt Cẩm Ly sáng lên rồi lại nhanh chóng biến mất, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi biết sao?"

"Không biết." Tế tự của Thất Nguyệt lắc đầu, nàng ngẩng đầu lên, nhìn cây Cổ Kỳ Xuân Mộc cao chót vót, "Trên thế gian này, có quá nhiều điều chưa biết, cũng có quá nhiều nghi vấn không thể giải khai.

Có thứ thì bị lịch sử che lấp, bị thời gian xóa nhòa; cũng có những điều chỉ vì không có người lật mở, mà trở thành luyến tiếc của một người.”

Nhưng khi Cổ Kỳ Xuân Mộc chạm đến mặt trăng, mọi bí ẩn sẽ được giải đáp."

Nàng nói xong, không cúi đầu, vẫn ngẩng đầu nhìn Cẩm Ly: "Tương truyền rằng vị Giá Y hoàng nữ đầu tiên đã đợi thiên thần ở hồ này, nhưng không đợi được; còn có một kiếm thần vô diện, đợi một người ở đây, nhưng người thương không hiện; còn có một vị lữ khách từ thượng thiên, dừng chân ở đây rất lâu, cuối cùng biến mất.

Vạn vật thế gian mang nhân quả, số mệnh đã định, không người có thể phá vỡ, bệ hạ hà tất phải chấp mê như vậy."

Cẩm Ly nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng của nàng lộ ra vẻ quật cường: "Ta không tin nhân quả, cũng không tin số mệnh đã định, mười năm không đủ, vậy thì một trăm năm, một trăm năm không đủ, vậy thì một ngàn năm, vạn năm!"

Ánh mắt nàng vẫn kiên định.

Cũng chỉ là tạm thời không liên lạc được thôi, rồi sẽ có ngày gặp lại.

"Như gặp được chàng... than ôi." Thất Nguyệt thở dài, "Nếu bệ hạ một mức không đợi được người đó, chi bằng đến miếu của vô diện kiếm thần xem thử."

Thất Nguyệt nói xong, nhẹ nhàng rời đi.

Bạn đang đọc Kim Đan Là Hằng Tinh, Ngươi Gọi Đây Là Tu Tiên Sao của Tẩu Địa Hạc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    65

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!