Chương 94: Kim Đan Là Hằng Tinh, Ngươi Gọi Đây Là Tu Tiên Sao

Nơi ngươi chết không nên quá ta 100 mét (4)

Phiên bản dịch 9158 chữ

Có chút giống như thần kinh bất ổn.

Bây giờ nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt của hắn đã trở nên sáng suốt hơn đôi chút.

Cảm giác hỗn độn cũng đã tiêu trừ không ít.

Hắn điều chỉnh rất nhanh.

Tề Nguyên lại trở thành chính mình, con người bình thường ấy.

“Ta chỉ chơi game thôi, sao có thể để game chơi mình được chứ?” Tề Nguyên lẩm bẩm, những cảm xúc trên khuôn mặt trước đó đã biến mất.

Những thi thể rùng rợn trên đỉnh đầu cũng không còn khiến hắn kinh hãi như vậy nữa.

“Nói đi.” Tề Nguyên nhìn về phía người nữ tử mặc váy dài, nhiệm vụ trong cốt truyện này là gì? [ =)))) ]

“Hiện giờ, Liên Minh Bách Thành đang tấn công dữ dội, có thể sẽ tiêu diệt tộc Nguyệt Hoàng chúng ta.

Mong ngài có thể bảo vệ sự an toàn của thánh nữ của tộc chúng ta!” Tế tự Thất Nguyệt nói ra mục đích của mình.

Tề Nguyên nghe xong, bật cười.

Hắn hóa thân thành vệ sĩ tối cường, bảo hộ an toàn cho giáo hoa học đường à?

“Thánh nữ của các người năm nay xuân sanh bao nhiêu? Có phải da trắng nõn, xinh đẹp không? Có đôi chân dài ư, có phải sinh viên nghệ thuật không?” Tề Nguyên tùy tiện nói.

Tế tự Thất Nguyệt ngẩn ra.

Khuôn mặt hiện lên vẻ ngơ ngác.

Nàng rất nghi ngờ rằng người trong chiếc mặt nạ đối diện đã biến thành người khác..

Khí chất kiếm khách tuyệt thế dưới bóng trăng ôm hoài niệm kia đâu rồi?

Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, khó khăn nói: “Thánh nữ năm nay mới bảy tuổi.”

“Hả?” Tề Nguyên sửng sốt trong giây lát, “Bảo vệ trẻ em, không thành vấn đề.

Nhưng mà…”

“Ngài có yêu cầu gì thì cứ nêu ra.

Tộc Nguyệt Hoàng chúng ta sẵn sàng mở kho báu, ngài tùy ý lựa chọn.

Thậm chí, nếu ngài thích, những nữ tử chưa thành hôn của tộc Nguyệt Hoàng đều do ngài chọn lựa.”

“Không cần đâu, có thánh nữ là đủ rồi.” Tề Nguyên tùy ý nói.

Thất Nguyệt trợn tròn mắt.

Tề Nguyên vội vàng nói thêm: “Đừng hiểu lầm, ta không hứng thú với những vật ngoài thân.”

Thất Nguyệt mới bình tĩnh lại, nàng cảm thấy mình đã hiểu lầm.

“Ta hy vọng…” Tề Nguyên do dự một chút, hắn ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, lại nhìn xuống cây Cổ Kỳ Xuân Mộc, “Các người hãy lập quốc đi, gọi là Nguyệt Hoàng triều.

Ta hy vọng, phụ cận Thất nguyệt hồ sẽ có một trấn, gọi là Thất Nguyệt tiểu trấn, thế nào?”

Tế tự Thất Nguyệt có chút mơ hồ.

Không hiểu ý của Tề Nguyên.

Nhưng nàng vẫn thành khẩn nói: “Nếu vượt qua được kiếp nạn này, dù chỉ còn lại một thôn dân, Nguyệt Hoàng tộc chúng ta cũng sẽ theo lời ngài, lập nên Nguyệt Hoàng triều!”

Tề Nguyên nghe xong, lập tức bật cười.

Một thôn trang tự lập làm hoàng, sao lại quen thuộc như vậy chứ.(1)

(1) Mấy chuyện lừa đảo ở Trung Quốc đại khái có mấy ông, ở trong núi nghe lời phong thuỷ xong tự lập làm hoàng thất, cái này mình có đọc ở Minh thiên hạ thì phải, với lại giờ ở Trung Quốc vẫn còn ấy

“Ngoài ra, ta còn có một yêu cầu, đợi khi ta rời đi sẽ nói sau.

Đúng rồi, ta chỉ bảo vệ thánh nữ của các người 26 ngày thôi.”

“Được.” Tế tự Thất Nguyệt đồng ý, nàng nghĩ đến điều gì đó, nghiến răng nói, “Nếu Hắc bào vệ xuất hiện, ngài có thể trực tiếp rời đi, không cần lo cho chúng ta và thánh nữ.”

Tề Nguyên ngoài ý muốn nhìn tế tự Thất Nguyệt: “Được.”

Ngày hôm sau, bên Thất nguyệt hồ, một túp lều tre đơn sơ được dựng lên.

Tề Nguyên vẫn như thường lệ, ngồi trên phiến đá xanh bên bờ hồ.

Không biết đang nghĩ gì, hay đang làm gì.

Tế tự Thất Nguyệt lại đến, tay cô dắt một bé gái.

“Các hạ, đây là thánh nữ của tộc chúng ta, nhờ ngài chăm sóc.”

Tế tự Thất Nguyệt buông tay, cô bé thấp bé sau lưng cô lén nhìn, liếc về phía Tề Nguyên.

Tề Nguyên cũng nhìn về phía cô bé.

Tiểu nữ hãi vừa nhút nhát vừa mang vẻ e thẹn, điều thu hút sự chú ý nhất là đôi mắt của nữ hài, lông mi rất dài, chớp chớp như quạt, trong đôi mắt như có một vầng trăng khuyết.

“Tên là gì?”

“Các hạ gọi cô bé là Nguyệt Nữ là được.”

“Nguyệt Nữ sao?” Tề Nguyên suy tư.

Tế tự Thất Nguyệt giao thánh nữ cho Tề Nguyên.

Nàng nói: “Các hạ, thời gian này ta sẽ phải đi xa một chuyến, phiền ngài rồi.”

Tế tự Thất Nguyệt vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một viên ngọc tròn bằng ngọc.

“Vật này tên là Linh Lung Ngọc Tịch, trời sinh một đôi, người thường có thể liên lạc với nhau thông qua bảo vật này.

Ta giao một viên cho ngài, viên còn lại ta sẽ giữ lại.

Nếu có chuyện gấp, ngài có thể liên hệ với ta thông qua Linh Lung Ngọc Tịch.”

Tề Nguyên nhận lấy Linh Lung Ngọc Tịch ấm áp.

Hắn phát hiện nó có chút giống với ngọc giản liên lạc ở Thương Lan giới.

Hắn cầm lấy Linh Lung Ngọc Tịch, thử thăm dò gửi một câu: “Ở đó sao?”

Thất Nguyệt nhìn thấy thông tin truyền đến từ Linh Lung Ngọc Tịch, liếc nhìn Tề Nguyên, nói: “Đúng, là như vậy.”

Nàng nói xong, lại cúi xuống, nói với thánh nữ: “Nguyệt Nữ, nhớ rằng trong thời gian này, hãy đi theo vị tiền bối này, ông ấy sẽ bảo vệ con, con phải nghe lời.”

Nguyệt Nữ lén nhìn Tề Nguyên, gật đầu.

“Nhờ các hạ chăm sóc.” Thất Nguyệt hành lễ.

Lúc này, Tề Nguyên đột nhiên lên tiếng: “Sao ngươi lại tin tưởng ta như vậy?”

Khuôn mặt Thất Nguyệt hiện lên vẻ sùng kính: “Hết thảy là chỉ dẫn của vận mệnh.”

“Thần thần bí bí.” Tề Nguyên lẩm bẩm một câu.

Hắn không thích giao tiếp với mấy kẻ thần côn, thần thần bí bí.

Tế tự Thất Nguyệt tạm biệt Tề Nguyên, rời khỏi Thất nguyệt hồ.

Bên hồ xanh biếc, chỉ còn lại Tề Nguyên và thánh nữ tộc Nguyệt Hoàng.

Hắn nhìn Nguyệt Nữ: “Đi ra kia chơi bùn đi, chỉ cần đừng rời khỏi tầm mắt của ta là được.”

Cô bé không phản ứng, chỉ ngồi bên cạnh Tề Nguyên, cùng Tề Nguyên ngây người nhìn mặt hồ.

Một lớn một nhỏ, khá có ý cảnh.

Không biết qua bao lâu, một cơn gió lạnh thổi qua.

Tề Nguyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy những hạt li ti lấp lánh.

“Tuyết rơi rồi.”

“Xem ra, ta phải câu cá trên sông băng rồi.”

Hắn liếc sang bên cạnh thấy thánh nữ nắm chặt tay áo mình: “Nếu lạnh thì về nhà đi.”

Bàn tay của cô bé đã lạnh cóng, cô bé nhìn Tề Nguyên, ngoan ngoãn rời đi.

“Nhiệt tình của ta vẫn chưa đủ nóng, khiến tiểu cô nương bị đông cứng.” Tề Nguyên nghĩ thầm.

Hắn một mình ngồi bên bờ hồ, trời đất bao la, chỉ có một mình anh.

Không biết qua bao lâu, vai Tề Nguyên đã phủ đầy tuyết.

Những cành cây bên bờ hồ cũng phủ đầy tuyết, gió thổi qua, tuyết rơi lất phất.

Trên mặt hồ như có một lớp băng mỏng.

Hắn cảm thán: “Vẫn là hít thở không khí lạnh sảng khoái hơn, cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn nhiều.”

Trước đây vẫn luôn chém giết, sát khí trong lòng cũng theo tuyết mà tan đi không ít.

Lúc này, tiếng kẽo kẹt vang lên, Nguyệt Nữ nhỏ bé mở cửa gỗ, tiểu nữ hài bưng một cái bát lớn, vững vàng đi về phía Tề Nguyên.

Cái bát rất lớn, tỏa ra mùi thơm nồng, một bát đầy ắp canh cá.

Tiểu nữ hài bưng bát canh đến trước mặt Tề Nguyên, đôi mắt như sao nhìn Tề Nguyên.

“Cho ta sao?” Tề Nguyên ngửi ngửi bát canh, “Không ngờ đến đây, không được ăn vịt quay giòn, lại được uống một bát canh cá, cũng đáng.”

Cô bé đứng sang một bên, không nói gì, dường như ghi nhớ lời Tề Nguyên nói trong lòng.

Tề Nguyên bưng bát canh, chuẩn bị uống cạn.

Đột nhiên, hắn cau mày, nhìn về phía trước: “NPC trong game này thật không hiểu phép lịch sự, không biết khi người chơi ăn cơm, không được quấy nhiễu sao?”

Không xa, bảy bóng người từ từ đi về phía Tề Nguyên.

Trên người họ mặc áo tơi, chân bước trên tuyết, không để lại dấu vết nào.

Trên lầu xa, thiếu nữ Lãnh Nguyệt nhìn thấy cảnh này, đồng tử co lại.

Bảy vị Hoàng giả!

Bất ngờ là bảy vị Hoàng giả cùng đến, hơn nữa nhìn khí thế, bọn hắn không phải là những hoàng giả bình thường.

Lúc này, nàng có chút lo lắng, cũng lo lắng cho Vô Diện Nhân.

Hiện tại, cao thủ của Nguyệt Hoàng tộc đều đã ra ngoài, không có ở trong tộc.

Vô Diện Nhân có thể ngăn cản được bảy vị hoàng giả đó không?

Mà lúc này, bảy vị hoàng giả đã cách Tề Nguyên chưa đầy trăm mét.

Tề Nguyên một lần nữa lên tiếng: "Tốc độ máu tanh lan truyền trong không khí là 50 cm/giây, ta uống hết bát canh này trong vòng 200 giây.

Bây giờ các người cách ta 100 mét, chết ở đây là thích hợp nhất".

Tề Nguyên nói bừa.

Bảy người kia nghe vậy, trong mắt lộ vẻ hung ác.

"Các hạ đừng có quá ngông cuồng!"

"Ta là Thiết Quyền Chu Khang của Liên minh Bách thành, các hạ nếu như là hoàng giả vô thượng, tuổi tác chắc hẳn đã hơn 50.

Gia nhập Liên minh Bách thành của chúng ta, vừa lúc có thể hưởng phúc tuổi già.

Nếu chọn đối đầu với Liên minh Bách thành của chúng ta, thật sự không sáng suốt".

Chu Khang vừa nói, trên người vừa tỏa ra khí tức hùng hậu mạnh mẽ.

Những bông tuyết trên trời rơi xuống người hắn, trong nháy mắt liền tan chảy.

Bảy người bọn họ đồng thời bước ra, đi về phía Tề Nguyên.

Tề Nguyên liếc nhìn mấy người đó: "Quá ranh giới rồi".

Nếu đối phương cách hắn 99 mét mà chết ở đó, mùi máu tanh bay tới, súp cá của hắn sẽ mất ngon.

"Lão tử cứ tiến lên, xem ngươi làm được gì nào!"

Một người hét lớn.

Nhìn thấy NPC lại dám chống đối, trong mắt Tề Nguyên lóe lên vẻ lạnh lùng.

"Các ngươi vô dụng như vậy, chết cũng không thể cung cấp cho ta chút điểm kinh nghiệm đâu này?”

Vừa dứt lời, thanh kiếm trong tay Tề Nguyên bỗng nhiên bay ra, lao thẳng về phía bảy người kia.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, đêm tuyết mênh mông, một luồng kiếm quang lướt qua.

Bảy người đứng yên tại chỗ, mắt mở to, bất động.

Những bông tuyết rơi lả tả trên vai bọn họ, tựa hồ những bông tuyết này quá nặng, khiến cả bảy người đồng loạt ngã xuống.

(Hết chương)

Bạn đang đọc Kim Đan Là Hằng Tinh, Ngươi Gọi Đây Là Tu Tiên Sao của Tẩu Địa Hạc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    6mth ago

  • Lượt đọc

    41

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!