“Cô không thể vũ nhục cung chủ của chúng tôi.” Bác sĩ trẻ tuổi ngầm có ý phẫn nộ nói.
“Điều kiện tiên quyết không xâm phạm lẫn nhau là các người an phận thủ thường, anh đã làm chuyện trái pháp luật, như vậy ai cũng không cứu được anh.” Khuôn mặt xinh đẹp của Quan Nhã như bao phủ sương lạnh, ánh mắt sắc bén.
Giờ khắc này, cô không là lão ti cơ chỉ biết lái xe nữa, mà là người chấp pháp nghiêm khắc lạnh lùng tàn khốc.
“Không, tôi không trái pháp luật, không luyện chế linh phó.” Vương Thiên trầm giọng giải thích cho bản thân.
Hắn ngồi bệt dưới đất, chưa ý đồ đứng dậy, sợ rước lấy hai linh cảnh hành giả chính phủ đối đãi thô lỗ.
“Cần tôi cho anh nhắc nhở không, đứa nhỏ kia...” Trương Nguyên Thanh cười lạnh nói.
Trong lòng hắn tính toán xử trí người này như thế nào, nếu là linh cảnh hành giả làm hết chuyện xấu, vậy tự nhiên là diệt cỏ tận gốc.
Nếu chỉ liên quan đến luyện chế linh phó, vậy chính là làm việc công, dựa theo chế độ của Ngũ Hành minh, sau đó cố gắng để chuyện này giải quyết ở trong tay mình.
Nhưng trong lòng hắn có nghi vấn, thông qua vừa rồi “đi ngang qua” quan sát, người này tựa như có thể cảm ứng được anh linh, nhưng không thể thiết thực thấy.
Nghe được hai chữ “đứa nhỏ”, vẻ mặt Vương Thiên đột nhiên thay đổi, giật mình nói:
“Thì ra là vì chuyện này... Các người hiểu lầm rồi, tôi không luyện chế linh phó, tôi chỉ là một nhạc sĩ, không có năng lực luyện chế linh phó, đứa nhỏ kia là một sự ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn?”
“Đúng vậy, nó, nó là đứa con chết non của chị tôi.”
Trương Nguyên Thanh và Quan Nhã liếc nhau, người trước giận tím mặt: “Anh ngay cả cháu ruột cũng không buông tha?”
Lời của Trương Nguyên Thanh tựa như đã chọc giận Vương Thiên, cảm xúc của hắn có chút kích động nói: “Không, tôi nói đó là ngoài ý muốn.”
“Hơn nửa tháng trước, chị của tôi bị ngã ở trong nhà, nước ối vỡ, chảy máu, thai nhi trong bụng ngã bị thương, chị ấy khi đó đã mang thai bảy tháng, bệnh viện lập tức làm mổ bắt con cho chị ấy, nhưng tình huống đứa nhỏ cũng không lạc quan
“Vì giữ được đứa nhỏ, tôi hướng tổ chức xin một món đạo cụ, muốn mượn lực lượng đạo cụ cứu lại đứa cháu còn chưa sinh ra, nhưng cuối cùng vẫn chết non.
“Khéo thế nào, món đạo cụ đó giao cho nó linh lực, khiến nó trở thành một cái linh đặc thù.”
Trương Nguyên Thanh thiếu kinh nghiệm cùng kiến thức, nghiêng đầu nhìn nhìn Quan Nhã.
Người đẹp con lai suy nghĩ một lát, ừm một tiếng:
“Nhạc sĩ nghề nghiệp này, tựa như quả thật có năng lực chăm sóc, chị từng xem qua ở trong tư liệu, nhưng không phải kỹ năng giai đoạn Siêu Phàm.”
Không phải năng lực giai đoạn Siêu Phàm, cho nên gã này mới phải hướng tổ chức xin đạo cụ? Trương Nguyên Thanh âm thầm suy nghĩ.
Bác sĩ trẻ tuổi thấp giọng nói: “Các người là bởi vì nghe nói lời đồn ma quái mới tìm tới nhỉ, bởi vì món đạo cụ đó, nó mãi chưa tiêu tán, ngày qua ngày bồi hồi ở trong bệnh viện.
“Nó còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, thậm chí không biết mình là một linh thể, nó khát vọng có ai có thể chú ý tới mình, bản năng thân cận nữ giới lớn tuổi, cho nên ai khí huyết mệt mỏi, ngẫu nhiên sẽ cảm ứng được hắn.”
Trương Nguyên Thanh nói: “Cho nên, anh liền cái gì cũng không quản?”
“Quản như thế nào? Nghề nghiệp nhạc sĩ giao cho tôi linh tính cực cao, tôi có thể cảm ứng được nó. Nhưng tôi không thể giống thần dạ du tiếp xúc linh thể như vậy, không thể trao đổi với nó, điều tôi có thể làm, cũng chỉ có làm bạn với nó, thẳng đến khi linh thể của nó hao hết, hoàn toàn tiêu tán.”
Khi nói những lời này, trong mắt Vương Thiên hiện lên một vệt đau thương.
Trương Nguyên Thanh không nhịn được, mịt mờ nhìn lướt qua Tiểu Đậu Bỉ tự tiêu khiển tự vui ở trên bàn.
Không có ai thấy được nó, không có ai quan tâm nó, ở trong thời gian đã qua, nó là giết thời gian tịch mịch như vậy phải không?
Cẩn thận nhấm nuốt lời của Vương Thái, Trương Nguyên Thanh phát hiện tất cả đều rất hợp lý.
Chính bởi vì như thế, cho nên bệnh viện ma quỷ quậy phá, cho nên anh linh mới sẽ theo dì trẻ lây dính khí tức thần dạ du về nhà, bản thân nó chính là vô chủ, người cậu nhạc sĩ không thể khống chế linh thể.
Trương Nguyên Thanh nhìn về phía Quan Nhã, hỏi cái nhìn của cô.
Quan Nhã khẽ gật đầu.
Thám báo có thể nhìn thấu một ít lời nói dối vụng về, lời của Vương Thiên này nói, không có sơ hở, không tồn tại nói dối.
Quan Nhã hỏi: “Chị anh tên là gì.”
“Vương Thiến.”
“Lấy ra căn cước công dân của anh.”
Kiểm nghiệm xong căn cước của đối phương, Quan Nhã trả lại căn cước cho Vương Thiên, nói:
“Chúng tôi sẽ xác minh tình huống của chị anh, sẽ báo lên cho tổ chức, để tổ chức liên lạc Chỉ Sát cung, nghiệm chứng lời của anh. Trong 24 giờ, chúng tôi sẽ lại gọi điện thoại liên lạc anh, trước đó, hy vọng anh đừng rời khỏi Tùng Hải.”
Vương Thiên thở phào, khẽ gật đầu.
Quan Nhã lập tức lấy số điện thoại di động, sau đó dẫn theo Trương Nguyên Thanh rời khỏi.
Trương Nguyên Thanh âm thầm chỉ dẫn Tiểu Đậu Bỉ theo bọn họ, chờ ra khỏi khoa phụ sản, lấy cớ vào WC, bắt nó... không, thu nó về trong thân thể.