Lý Nguyên Phương? Tên rất hay! Trong lòng Trương Nguyên Thanh lẩm bẩm.
Quan Nhã bổ sung nói: “Đội trưởng đội 2 khu Phong Huy cũng là người của Bạch Hổ binh chúng chúng ta.”
Lão ti cơ nháy mắt.
Cô ấy là ám chỉ mình, phải làm quan hệ tốt với các trung tầng của Bạch Hổ binh chúng, ban ơn lấy lòng... Trương Nguyên Thanh vẻ mặt phức tạp nói:
“Chị Quan Nhã, chị đối với tôi tốt như vậy, có phải đã yêu tôi, muốn trâu già gặm cỏ non hay không?”
Phốc! Vương Thái cách bàn đang uống nước, lập tức phun ra.
Hắn có chút hoảng sợ nhìn hai vị đồng nghiệp, bọn họ qua lại từ khi nào, mình thế mà hoàn toàn chưa phát giác?
“Trâu già?” Quan Nhã dựng ngược lông mày lá liễu, cái trán trơn bóng nổi lên gân xanh, cắn cánh môi nở nang, “Nguyên Thủy, chị cảm thấy trước khi xe đội trưởng trở về, chúng ta còn có một chút thời gian chiến đấu.”
“Tôi sai rồi!” Trương Nguyên Thanh co được giãn được.
...
Xe MPV màu đen lái vào văn phòng cảnh sát khu Phong Huy, xuyên qua thủy tinh cửa sổ xe, Trương Nguyên Thanh thấy Lý Đông Trạch chống gậy, sớm chờ ở trước tòa nhà làm việc.
Sau khi xuống xe, hai người gật đầu ra hiệu, sau đó cùng nhau tiến vào tòa nhà làm việc.
Vài phút sau, đi vào phòng đặt xác.
Ngoài phòng đặt xác, trong hành lang rộng rãi sáng ngời đã tụ tập bảy tám linh cảnh hành giả, Trương Nguyên Thanh tùy ý nhìn quét qua, căn cứ vẻ ngoài, khí chất đối phương, suy đoán nghề nghiệp của bọn họ.
Vạm vỡ, thoạt nhìn rất nóng nảy, hỏa sư không chạy được... Chim đứng trên vai là nghề nghiệp gì, ừm, đội trưởng từng nói, mộc yêu Bách Hoa hội nhiệt tình yêu thương động vật... Vẻ mặt chất phác nhìn qua là biết thổ quái...
Vẻ mặt những linh cảnh hành giả này đều có chút phẫn uất.
Cuối cùng, Trương Nguyên Thanh nhìn về phía người đàn ông trung niên đi lên đón, người này khoảng bốn mươi tuổi, đôi mắt hõm sâu, mũi ưng môi mỏng, cho người ta cảm giác sắc bén mà nghiêm túc.
“Giới thiệu một lần, vị này là đội trưởng đội 2 khu Phong Huy, thám báo cấp 3, ID linh cảnh là Đại Đường Lý Nguyên Phương.” Lý Đông Trạch khi giới thiệu ID đối phương, khóe miệng nổi lên ý cười.
“Lý Đông Trạch, anh hận không thể mỗi ngày hướng người khác giới thiệu ID linh cảnh của tôi.” Người trung niên thở dài, nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra một nụ cười:
“Mấy năm trước si mê phim bối cảnh Đại Đường, liền đặt cái tên này. Cậu chính là thần dạ du Bạch Hổ binh chúng chúng ta mới chiêu mộ nhỉ, trẻ tuổi, tuấn tú lịch sự.”
Không biết có ai tên Địch Nhân Kiệt hay không, hai người gặp nhau nhất định rất xấu hổ, không, rất khôi hài... Trương Nguyên Thanh cố nhịn cười, nhiệt tình bắt tay với đối phương, một câu một tiếng chào đội trưởng.
Điều này làm nụ cười trên mặt Lý Nguyên Phương càng đậm hơn, “Vẫn là thần dạ du của bản thân chúng ta tốt.”
Cảm khái một câu, hắn nói tiếp:
“Tình hình sự việc nghe Lý Đông Trạch nói rồi nhỉ? Rất xin lỗi, thần dạ du Thái Nhất môn trú khu Phong Huy từ chối hỏi linh, chúng tôi không có cách nào, chỉ có thể xin giúp đỡ từ cậu.”
Người trẻ tuổi vạm vỡ hừ lạnh một tiếng, “Cho dù cắn nuốt vu cổ sư có phiêu lưu, nhưng cũng không đến mức lấy mạng người ta, chẳng lẽ chúng ta một đường chém giết với nghề nghiệp tà ác, thì không có phiêu lưu? Thần dạ du Thái Nhất môn luôn cao cao tại thượng, mỗi lần tìm bọn họ làm việc, như là chúng ta cầu bọn họ.”
Người trẻ tuổi có con chim đứng trên vai cười nói: “Cho nên nói, vẫn là người một nhà tốt.”
Lý Nguyên Phương khoát tay, cắt ngang cấp dưới bực tức, trầm ngâm nói:
“Tuy Lý Đông Trạch từng cam đoan với cậu, nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, vu cổ sư tinh thần lực cực kỳ cường đại, hơn nữa hỗn loạn cuồng bạo, mà người chết kia là vu cổ sư cấp 3.
“Linh thể hắn lưu lại cực kỳ nguy hiểm, cậu có nắm chắc sao.”
Mấy đội viên lập tức nhìn về phía Trương Nguyên Thanh, ánh mắt bao hàm chờ mong.
Trương Nguyên Thanh gật đầu: “Không có vấn đề, tôi có nắm chắc.”
Các linh cảnh hành giả khác của Khu Phong Huy lộ vẻ mặt vui mừng, Lý Nguyên Phương vẻ mặt khẽ thả lỏng, ánh mắt nhìn Trương Nguyên Thanh hơn vài phần tán đồng.
“Làm phiền rồi.” Hắn gật đầu nói.
Lý Đông Trạch lập tức dẫn Trương Nguyên Thanh tiến vào phòng đặt xác, cũng đóng cửa lại, chắn các đồng nghiệp khu Phong Huy chờ mong tiến vào vây xem ở bên ngoài.
Lý Đông Trạch chống gậy, đi đến trước một cái xe đặt xác bằng thép, lật lên vải trắng đắp ở trên thi thể.
Thấy thi thể dưới vải trắng, Trương Nguyên Thanh kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Thi thể này có một mái tóc ngắn màu xanh lục, làn da màu nâu đậm thô ráp dẻo dai, khuỷu tay, đầu gối các khớp xương bao trùm chất sừng thật dày, tựa như giáp trụ, móng tay màu đen, phía cuối bén nhọn gấp khúc, ẩn chứa kịch độc.
Làn da phần mặt của hắn cũng là màu nâu đậm, con ngươi tan rã ảm đạm dựng thẳng như mắt rắn, tròng mắt là màu hổ phách.