Bà ngoại nghe vào trong tai, răn dạy con gái, “Con còn có mặt mũi nói Nguyên Tử, nó bây giờ lấy việc học làm trọng, có cái gì sai? Còn giữ mình trong sạch, con muốn làm thánh nữ sao. Cuối tuần tiếp tục xem mắt cho mẹ đi, không bảo con lập tức kết hôn, ít nhất tìm bạn trai trước.”
Dì trẻ gắp lửa bỏ tay người, dẫn đầu mâu về phía cháu trai: “Vậy con còn chưa vào biên chế đâu, con cũng phải lấy sự nghiệp làm trọng, cháu nội mẹ ba mươi tuổi, không phải cũng chưa có đối tượng.”
Bà ngoại vừa nghe, cảm thấy có đạo lý, nhìn về phía Trần Nguyên Quân, trầm ngâm nói:
“Nguyên Quân à, bà nội lại sắp xếp cho cháu một lần xem mắt đi, lần trước đưa ảnh chụp cháu cho nhà gái, người ta nói với bà không tìm người lớn tuổi, bà nội liền cảm thấy nhà họ không có mắt. Bà bảo Ngọc Nhi sửa ảnh chụp của cháu trẻ tuổi chút.”
Khóe miệng anh họ giật giật, theo thói quen nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói:
“Bà nội vui là được, nhưng cháu cảm thấy, Nguyên Tử mấy ngày nay luôn ban ngày ngủ buổi tối chơi game, căn bản không để việc học ở trong lòng. Đại học cũng không phải điểm cuối của học tập, mà là điểm khởi đầu tiến vào xã hội. Cô lớn ở nước ngoài, bà nội liền càng nên giám sát Nguyên Tử, ps5 vẫn là đập đi.”
Bà ngoại vừa nghe, cảm thấy có lý, giận mà răn dạy: “Cả ngày chỉ biết chơi game, cháu cái đứa không có tiền đồ này, cứ phải ép bà đập máy chơi game của cháu sao.”
Không phải, anh ơi cẩu quá rồi... Trương Nguyên Thanh da đầu phát tê, thấy bà ngoại bắt đầu lải nhải, hắn lặng lẽ triệu hồi ra Tiểu Đậu Bỉ, sai khiến nó bò đến trên đầu ông ngoại, lại lắng đọng lại cảm xúc, tự mình thao tác, đổi đi thính lực của ông ngoại.
“Bà ngoại, bà nhìn ông ngoại, cái gì cũng không quản, để một mình bà lo liệu cái nhà này, thế này không công bằng.”
Dì trẻ cùng anh họ kinh ngạc liếc hắn một cái, thằng nhãi này hôm nay to gan gớm.
Bà ngoại nghe vậy, nhất thời nhìn về phía ông ngoại, nhíu mày nói: “Lão Trần, ông cũng nói vài câu... Lão Trần, lão Trần?”
Đỉnh đầu ông ngoại có đứa trẻ con mũm mĩm đáng yêu bám lên, mắt điếc tai ngơ, lặng lẽ ăn cơm.
Trương Nguyên Thanh lặng lẽ thu hồi Tiểu Đậu Bỉ, ông ngoại chợt ngẩng đầu, như là mới nghe được có người gọi mình, nhíu mày: “Cái gì?”
“Nói chuyện với ông đó.” Bà ngoại cả giận nói.
“Tôi chưa nghe thấy.”
“Ông có ý tứ gì, giả điếc với tôi? Suốt ngày chỉ biết đi dạo chơi cờ xem TV, chẳng lẽ tôi là người hầu của Trần gia ông sao, mặc kệ con gái mình, mặc kệ cháu nội, mặc kệ cháu ngoại, tôi xem như biết bại hoại gia tộc kia di truyền ai rồi...” Tính tình nóng nảy của bà ngoại bộc phát không thể vãn hồi.
Trương Nguyên Thanh cúi đầu ăn cơm, ẩn sâu công cùng danh.
.
Quán cà phê thú cưng Moss.
Cửa rèm cuốn khép hờ, trong cửa hàng ánh đèn tối tăm, vầng sáng màu vỏ quất cùng sàn gỗ du, hỗn hợp ra bầu không khí thư giãn trầm tĩnh.
Nhân vật cấp chấp sự khu Phong Huy, khu Khang Dương, khu Kim Giang, khu Phổ Minh tụ tập một chỗ, tổng cộng mười một người, bọn họ tụ lại ở cạnh bàn tròn, trong tay bưng cà phê nóng hôi hổi.
Không hề nghi ngờ, đây là một lần hội nghị cao tầng, mà có thể triệu tập chấp sự lại đây họp, nhất định là nhân vật cấp trưởng lão.
Dưới đèn treo màu vỏ quất, chính giữa bàn tròn, một con chó Poodle lông quăn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ngồi, miệng nói tiếng người:
“Nhân viên đều đến đông đủ rồi, tôi nói ngắn gọn, việc Phán Quan Mắt Quỷ ngã xuống liên lụy trọng đại, mọi người mấy ngày nay có thu hoạch gì.”
Vị này là trưởng lão Bách Hoa hội, một trong những người phụ trách sự kiện Phán Quan Mắt Quỷ, hắn quản lý toàn bộ đội ngũ linh cảnh hành giả bốn khu lớn kể trên, là nhân vật thực quyền có thể trực tiếp hướng minh chủ báo cáo công việc.
Chấp sự khác chưa nói gì, chấp sự khu Phong Huy nâng tay, thanh âm trầm thấp nói:
“Người dưới trướng tôi, hôm nay đã đánh chết một gã vu cổ sư, xác nhận là người của Cổ Vương, cùng từ trong trí nhớ của linh thể đạt được một phần danh sách...”
Hắn lập tức công bố nội dung danh sách.
Trong con mắt như hạt đậu của chó Poodle lông quăn lộ ra nét khen ngợi:
“Làm tốt lắm. Ừm, linh thể vu cổ sư cuồng bạo dị thường, thần dạ du Thái Nhất môn hỏi linh cần trả giá không nhỏ, để sau cho bồi thường.”
Chấp sự khu Phong Huy gật gật đầu, hắn bổ sung nói:
“Tôi cho rằng sự kiện Âu Hướng Vinh không phải ngẫu nhiên, hắn là mồi Cổ Vương thả ra, để chúng ta biết được sự kiện Phán Quan Mắt Quỷ ngã xuống. Vu cổ sư hôm nay đánh gục cũng là thủ hạ của Cổ Vương, hắn muốn mượn lực lượng tổ chức chúng ta tìm ra Hắc Vô Thường.”
Cổ Vương là một vị phó hội trưởng khác của khu đông Linh Năng hội, hắn cùng Phán Quan Mắt Quỷ tranh đoạt vị trí hội trưởng không phải ngày một ngày hai.
Hai bên thế như nước với lửa.