Cô gái? Khỏa thân? Cảnh tượng như vậy khiến Trương Nguyên Thanh ngẩn người, thầm nhủ đội trưởng sao không nói rõ tình huống hiện trường xảy ra vụ án, sao có thể để mình xem hình ảnh cấm trẻ con, mình vẫn là đứa nhỏ...
Theo tầm nhìn người chết, hắn nhìn về phía người bên giường, đó là một người đàn ông tướng mạo hung ác, má bên trái có một vết sẹo dài bằng nửa ngón tay, chân mày thưa thớt, ánh mắt hung ác âm trầm.
Trong tay nắm một con dao dài nhỏ sáng lấp lánh.
Hung thủ... Trương Nguyên Thanh nhìn chằm chằm khuôn mặt này, ghi nhớ chặt chẽ dung mạo.
Đến đây, nhiệm vụ của hắn coi như hoàn thành một nửa.
Người đàn ông hướng mũi đao vào ngực “Trương Nguyên Thanh”, hung tợn nói:
“Chén thánh ở đâu, danh sách ở đâu?”
Vấn đề này hắn tựa như đã hỏi rất nhiều lần, vẻ mặt tràn ngập thiếu kiên nhẫn, ánh mắt dâng trào sát khí.
“Không biết, tôi thật sự không biết... Xin anh tha cho tôi.” Trương Nguyên Thanh nghe thấy tiếng ‘mình’ mở miệng cầu xin tha thứ.
Người đàn ông ngồi xổm bên giường, hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, như mệt mỏi day day mặt, lẩm bẩm:
“Cho mày cơ hội mày không tận dụng, cho mày cơ hội mày không tận dụng...”
Nói xong, lấy mũi con dao dài nhỏ đẩy vào ngực ‘Trương Nguyên Thanh’.
Đau đớn truyền đến, ý thức lập tức mơ hồ, Trương Nguyên Thanh mềm nhũn gục dưới đất, thấy người đàn ông cởi bỏ thắt lưng, bắt lấy mắt cá chân cô gái xinh đẹp, dùng sức kéo về phía bản thân.
Hình ảnh dừng lại ở trong tiếng thét chói tai của cô gái.
“Tôi nhìn thấy bộ dáng hung thủ rồi!”
Đôi mắt dại ra của Trương Nguyên Thanh khôi phục linh động, lập tức nghiêng đầu, nhìn về phía hai vị đồng nghiệp ở bên.
Khi nói chuyện, hắn cảm giác một nỗi sợ hãi mãnh liệt, bóng ma tử vong quanh quẩn ở trong lòng, thật lâu không thể tan đi.
Cảm giác cắn nuốt linh thể, đã rất thỏa mãn, lại rất khó chịu.
Lý Đông Trạch và Quan Nhã thoải mái một phen, nhẹ nhàng thở ra, người trước vội hỏi:
“Hắn bộ dạng thế nào? Ừm, có đặc thù gì rõ ràng.”
Trương Nguyên Thanh vừa nhớ lại, vừa nói: “Nam giới, 30—35 tuổi, dáng người trung đẳng, khôi ngô, má trái có một vết sẹo dài bằng nửa ngón tay, chân mày thưa thớt, ánh mắt rất hung dữ...”
Lý Đông Trạch kiên nhẫn nghe, trong đầu phác thảo ra đường nét đại khái của hung thủ.
Đặc thù khuôn mặt hung thủ rất rõ ràng, độ phân biệt cực cao.
Chờ Trương Nguyên Thanh nói xong, Quan Nhã hỏi:
“Hắn có xâm phạm người bị hại nữ hay không?”
Trương Nguyên Thanh nhớ lại hình ảnh trước khi ký ức chấm dứt, “Hẳn là có.”
Quan Nhã xác định suy đoán nào đó trong lòng, lập tức nhìn về phía Lý Đông Trạch, nhíu mày nói:
“Đội trưởng, tôi hoài nghi trạng thái tinh thần của hung thủ có vấn đề.”
Trương Nguyên Thanh chưa nghe hiểu, thầm nhủ kẻ có thể làm ra loại việc tàn nhẫn này, người nào trạng thái tinh thần bình thường?
Lý Đông Trạch gật gật đầu, oán giận nói: “Tên khốn kiếp nên xuống địa ngục này.”
Thấy Trương Nguyên Thanh vẻ mặt mờ mịt, hai ngón tay Lý đội trưởng khẽ vuốt râu, giải thích:
“Còn nhớ cơ chế trừng phạt điểm đạo đức không?”
Trương Nguyên Thanh gật gật đầu.
“Hung thủ giết chết người tình của Triệu Anh Quân là xuất phát từ mục đích giết người diệt khẩu, thuộc về hành vi bình thường. Nhưng ở trước khi giết người xâm phạm người bị hại nữ, sẽ làm hắn bị trừ thêm một lượng điểm đạo đức.”
Lý Đông Trạch tin tưởng, lấy chỉ số thông minh của vị sinh viên Tùng Hải này, không khó lý giải ý tứ trong đó.
A, thật là có khả năng tinh thần không bình thường... Trương Nguyên Thanh đã nghe hiểu.
Linh cảnh hành giả phạm tội sẽ bị trừ điểm đạo đức nhất định, bởi vậy chỉ cần người đầu óc bình thường, đều sẽ cố gắng không đi kích hoạt cơ chế trừng phạt, giết người diệt khẩu là hành vi bất đắc dĩ, nhưng hành vi trước đâm sau giết, lại trừ thêm một lượng điểm đạo đức.
Có thể làm ra loại chuyện này, chỉ có hai loại tình huống, một là điểm đạo đức quá nhiều, không sợ gì. Hai là trạng thái tinh thần của hung thủ xảy ra vấn đề, khó có thể kiềm chế thú tính trong lòng.
So sánh, loại khả năng thứ hai lớn hơn nữa.
Lão ti cơ Quan Nhã giờ phút này rất đứng đắn, một tay ôm ngực một tay chống cằm, nói:
“Linh cảnh hành giả trạng thái tinh thần không ổn định, mặc kệ là nghề nghiệp hợp pháp hay là nghề nghiệp tà ác, đều là phải thanh trừ. Loại người này ẩn núp ở đô thị lớn, tựa như một quả bom hẹn giờ.”
Cho dù điểm đạo đức thấp hơn 60, bị linh cảnh công bố vị trí, đưa tới linh cảnh hành giả cùng thành phố săn bắn. Nhưng trong kẽ hở này, một vị cường giả có được siêu năng lực, đủ để từ đầu đường giết đến cuối phố.
Lão ti cơ nhìn người mới duy nhất ở đây, cảnh báo:
“Trong linh cảnh nguy cơ trùng trùng, nhất là linh cảnh một người, tỉ lệ tử vong cực cao, rất nhiều linh cảnh hành giả cho dù thành công hoàn thành nhiệm vụ, cũng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý khó có thể lau đi, lâu ngày, tinh thần xuất hiện vấn đề là không thể tránh khỏi.
“Nhất là thần dạ du các người, nếu cậu ngày nào đó cảm thấy trạng thái của mình xảy ra vấn đề, nhất định phải cho chúng tôi biết, tổ chức sẽ làm công tác khai thông tâm lý cho cậu.”