“Sẽ không bắt buộc, nhưng nếu cậu tự nguyện nộp lên, tổ chức cũng sẽ vui vẻ tiếp nhận, thưởng cho cậu công huân cùng tiền. Nhưng lòng người là phức tạp, cậu một tên tay mơ tay cầm đạo cụ loại quy tắc, truyền ra, khẳng định sẽ đưa tới một ít người bí quá hoá liều.”
Quan Nhã ân cần dạy: “Đội trưởng có thể thay cậu giấu được nhất thời, không giấu được một đời, cậu có thể cân nhắc tìm một chỗ dựa cho mình, ví dụ như cấp trên của cấp trên.”
“Vị bách phu trưởng kia có thể bảo vệ tôi?” Trương Nguyên Thanh thầm nhủ, chị làm sao cam đoan cấp trên của cấp trên sẽ không thấy bảo bối mà hoa mắt.
“Tên kia xuất thân hào môn, từ nhỏ ngậm thìa vàng lớn lên, tâm cao khí ngạo, chấp sự khác chị không biết, nhưng nhân phẩm của hắn chị vẫn có thể cam đoan.” Quan Nhã cười nói:
“Hơn nữa tên kia luôn tự xưng là lấy đức phục người, trên thực tế thích ném tiền, là chó nhà giàu, một món đạo cụ loại quy tắc, không đến mức dao động sự kiêu ngạo của hắn.
“Nhưng tầm mắt của hắn rất cao, người bình thường không để vào mắt, thích nhân tài tinh anh.”
Trương Nguyên Thanh “ừm” một tiếng, chưa đáp ứng cũng chưa từ chối, bỏ qua đề tài này.
Quan Nhã hừ hừ hai tiếng:
“Cậu hôm nay làm náo động, về sau sự tích truyền ra, bên trong Ngũ Hành Minh, khẳng định sẽ có người trong sáng ngoài tối đào cậu. Phải cẩn thận mỹ nhân kế, trước kia từng có ví dụ sắc dụ, hai nữ đội trưởng kia đã rất hứng thú đối với cậu.”
Trương Nguyên Thanh lời lẽ chính nghĩa: “Tôi trung thành và tận tâm đối với đội 2, sẽ tuyệt đối không trúng mỹ nhân kế.”
Trừ phi nhịn không được! Trong lòng hắn bổ sung một câu.
“Nhưng cậu là chòm sao Bò Cạp.” Quan Nhã bĩu môi.
A? Cái đó và chòm sao Bò Cạp có quan hệ gì... Trương Nguyên Thanh vẻ mặt mờ mịt.
“Có từng nghe một câu ngạn ngữ chòm sao hay không, nam Song Ngư chó cũng không thích, nam Bọ Cạp chó cũng chơi.”
“... .”
...
Trong xe MPV màu đen, Lý Đông Trạch tự mình lái xe, hắn mắt nhìn phía trước, nụ cười đầy mặt nói:
“Ai da ai da, không cẩn thận đã mang việc của mọi người làm xong rồi, đội viên này của tôi, không ra làm sao cả, xin lỗi nha các vị, chưa để mấy người kiếm được công lao.”
Ngươi đắc ý cái gì... Bốn vị đội trưởng mặt đen sì.
“Chờ tiền thưởng xuống, tôi mời mọi người ăn cơm.” Lý Đông Trạch cười nói: “Mọi người không cần hâm mộ, đều là trùng hợp, tiểu tử này dưới sự trùng hợp vượt qua đường hầm Xà Linh, dưới sự trùng hợp đánh chết Âu Hướng Vinh, không có gì to tát cả.”
“Bộ dáng anh nói chuyện rất gợi đòn.” Đại Cơ Bá ồm ồm nói.
“Phải tao nhã, đừng luôn nóng nảy như vậy. Tôi báo cáo với Phó bách phu trưởng một lần trước.”
Hắn ở trong ánh mắt muốn đánh người của các đội trưởng móc ra di động, gọi cho số Phó bách phu trưởng.
Trong sự kiện Âu Hướng Vinh, bởi vì bọn họ sai lầm, Phó bách phu trưởng gánh vác phiêu lưu không nhỏ.
Nay Âu Hướng Vinh đã bị đánh chết, làm cấp dưới, hắn phải kịp thời báo cáo lên.
Nguyên Thủy thằng nhóc này, làm hắn nở mày nở mặt quá.
Tiếng chuông vang hồi lâu, đầu kia mới nhận cuộc gọi, tròn vành rõ chữ, nhưng giọng điệu lạnh lùng:
“Tôi đang xem tư liệu của Âu Hướng Vinh, phỏng đoán quỹ tích hành vi của hắn, cho anh mười giây thời gian.”
Ở trong linh cảnh hành giả chính phủ, các tiểu đội là chủ lực xử lý vụ án sự kiện, chấp sự ở phía sau màn trù tính chung, chỉ có khi gặp vụ án sự kiện khó giải quyết mới sẽ tự thân ra trận.
Bách phu trưởng rất áp lực nha... Lý Đông Trạch đằng hắng cổ họng, dùng thanh âm trầm thấp nghiêm túc báo cáo:
“Phó bách phu trưởng, chúng tôi đã đánh gục Âu Hướng Vinh.”
Câu trả lời này hiển nhiên ra ngoài dự kiến, điện thoại không có thanh âm, sau vài giây lặng lẽ, truyền đến giọng nói không lạnh nhạt nữa của Phó Thanh Dương:
“Tìm được hắn ở đâu?”
Lý Đông Trạch nói:
“Ở đại học Tùng Hải đánh gục, hắn đang ý đồ ép hỏi tung tích Từ Doanh Doanh chén thánh cùng danh sách, nhưng Từ Doanh Doanh không biết tình huống, cô ấy chỉ là nữ sinh viên bình thường. Ngài phán đoán không sai, Âu Hướng Vinh quả thật đã tinh thần không bình thường nữa.”
Phó Thanh Dương ca ngợi: “Không tệ, Lý Đông Trạch, anh lần này rất sâu sắc, các người đã thành công bóp chết một sự kiện đổ máu quy mô lớn, tôi sẽ thay các người hướng trưởng lão đoàn thỉnh công. Có ai thương vong hay không?”
“Không có...” Lý Đông Trạch tạm dừng một chút: “Phó bách phu trưởng, người không phải chúng tôi giết.”
“Không phải các người giết?” Trong giọng nói của Phó Thanh Dương xen lẫn nghi hoặc, hắn tựa như nghĩ tới cái gì, giật mình nói: “Thiếu chút nữa đã quên, trong đại học Tùng Hải có một vị trưởng lão Thuỷ Thần cung, là vị nào ra tay? Xem ra tôi phải tìm thời gian đến gặp, cảm tạ một phen.”
Có một vị trưởng lão ở đại học Tùng Hải? Vẻ mặt Lý Đông Trạch ngạc nhiên, sau đó ý thức được Phó bách phu trưởng hiểu lầm, giải thích:
“Đánh gục Âu Hướng Vinh là Nguyên Thủy Thiên Tôn, vị thần dạ du kia tôi mới chiêu mộ.”