Linh cảnh hành giả sau khi chết, linh cảnh sẽ quét sạch toàn bộ “số liệu” của nhân vật đó, sau đó xem xét chủ nhân mới cho thẻ nhân vật.
Linh cảnh hành giả cấp bậc cao ngã xuống, thẻ nhân vật khi cách thức hóa, sẽ để lại một vài thứ, có lẽ là phúc lợi nào đó, có lẽ là quyền hạn nào đó.
Loại thẻ nhân vật này trời sinh mạnh hơn thẻ nhân vật bình thường.
Nhưng ở trong mắt Phó Thanh Dương, chút đặc thù này còn không đến mức khiến Thái Nhất Môn chủ làm lớn chuyện như thế, phải biết rằng cho dù là bản thân Ma Quân, cấp bậc cũng phải thấp hơn vị thần dạ du mạnh nhất đương thời kia.
Viên Đình lắc đầu: “Tôi nào biết, nghe lệnh làm việc mà thôi. Tùng Hải năm nay người mới tấn thăng thành thần dạ du, chỉ có bốn người, một người chết ở linh cảnh, hai người gia nhập Thái Nhất Môn, đưa đến doanh tập huấn rồi. Một vị cuối cùng chính là người nọ dưới trướng Lý Đông Trạch, tôi muốn tiến hành một lần dò hỏi đối với cậu ta.”
Phó Thanh Dương nhìn chằm chằm Viên Đình, con ngươi màu nâu đậm sắc bén mà thâm thúy.
Viên Đình kiên trì nhìn thẳng hắn.
“Có thể, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, anh đều phải nói trước cho tôi biết, không cho phép lén mang đi thủ đô.”
…
Trước bàn là việc, Trương Nguyên Thanh mở ra máy tính, trầm ngâm hồi lâu, hô:
“Chị Quan Nhã, báo cáo nên viết như thế nào?”
Quan Nhã cúi đầu cày phim, đáp lấy lệ: “Không phải gửi mẫu cho cậu rồi sao, dựa vào mà viết.”
“Không phải vấn đề cách thức, là nội dung” Trương Nguyên Thanh mặt mày sầu khổ.
Hắn bây giờ cần viết một phần báo cáo đánh chết Âu Hướng Vinh, làm hắn khó khăn là, nếu giấu đi giày khiêu vũ màu đỏ tồn tại, hắn rất khó tự bào chữa miêu tả quá trình đánh chết Âu Hướng Vinh.
Dù sao cái này không phải một hai câu có thể lấy lệ cho qua.
“Ai da, cậu phiền chết mất.” Quan Nhã nhẹ nhàng xoay ghế làm việc, xoay người lại, gắt: “Cậu muốn viết như thế nào?”
Trương Nguyên Thanh trầm ngâm một phen: “Tôi muốn hợp lý nổi bật bản thân dựa vào khí chất vương bá kinh sợ Âu Hướng Vinh, lại bằng vào thân thủ siêu tuyệt cùng đầu óc cơ trí, đại chiến với mê hoặc chi yêu ba trăm hiệp, rốt cuộc chém giết ma đầu thiếu chút nữa ở Tùng Hải nhấc lên gió tanh mưa máu này.”
Ngự tỷ con lai lườm nguýt:
“So với hợp lý nổi bật lên những thứ không tồn tại này, vì sao không hợp lý giảm bớt chỉ số thông minh của Âu Hướng Vinh. Cậu ở trong bãi đỗ xe biểu hiện rất nhanh trí, vì sao bây giờ lại ngu vậy?”
A đúng, tinh thần Âu Hướng Vinh đã không bình thường, hơn nữa bị thương nặng, về phần đến trình độ nào, người ngoài cũng không biết tình huống, mình có thể tùy ý miêu tả, dù sao hắn cũng không có khả năng bật nắp quan tài giải thích cho bản thân... Mắt Trương Nguyên Thanh sáng lên:
“Hiểu rồi, cảm ơn chị Quan Nhã.”
Hắn lúc này bắt đầu gõ phím, miêu tả Âu Hướng Vinh điên cuồng cùng không lý trí, đồng thời đối với xử lý “Dao Khát Máu” ra sao đã có quyết định.
Công năng của Chày Phục Ma càng thiên hướng tịnh hóa, trấn ma hơn, mà không phải cận chiến, Dao Khát Máu không thể nghi ngờ bù lại sở đoản phương diện này.
Tự mang hiệu quả đổ máu, phá giáp, có thể nói tuyệt phối cùng thuộc tính thích khách của thần dạ du.
Duy nhất cần cân nhắc chính là thiếu máu.
Chờ điểm kinh nghiệm của mình tăng lên, năng lực tăng lên, sinh mệnh lực cùng năng lực tự lành mạnh mẽ của thần dạ du, hẳn là có thể cùng lúc chống đỡ hai đạo cụ... Chày diệt yêu ma, đao chém cuồng đồ, nghĩ thôi vẫn là rất không tệ... Trương Nguyên Thanh viết xong báo cáo, sau khi gửi đến hòm thư của Lý Đông Trạch, hỏi:
“Phần thưởng vượt đường hầm Xà Linh, cùng với phấn thưởng lần này của tôi, khi nào thì có thể xuống?”
“Công huân của cậu cần hội trưởng lão phê duyệt, tài chính điều động cũng như thế, đại khái sẽ cùng nhau phát với tiền lương tháng sau.” Quan Nhã cười mỉm nói: “Sao, vội vã mời chị ăn cơm? Ừm, chị muốn ăn cá muối, hải sâm, vịt nướng, chân giò hun khói nhập khẩu, tảng thịt bò đặc biệt...”
Không, quá đắt rồi, tôi chỉ có thể mời chị ăn bánh rán trái cây, thêm một cây lạp xườn hai quả trứng... Trương Nguyên Thanh thầm nhủ.
Hắn xem thời gian, đã là hai rưỡi chiều, liền tính về nhà.
“Đội trưởng cùng đội trưởng khác đi đâu rồi?” Trước khi rời khỏi, Trương Nguyên Thanh hỏi.
Sau khi biết được của Âu Hướng Vinh, Lý Đông Trạch rất không tao nhã dẫn theo các đội trưởng vội vàng rời đi, chưa để lại bất cứ dặn dò gì.
“Họp.”
Quan Nhã đang cầm điện thoại di động, tựa vào ghế dựa lưng, ưỡn ra đường sự nghiệp đáng kiêu ngạo, cười nói:
“Linh cảnh hành giả khu Khang Dương hội nghị cỡ lớn, hội nghị trung tầng, bình thường đều tổ chức ở chỗ Phó bách phu trưởng, chờ cậu vào làm vượt qua nửa năm, tư cách từng trải nhiều rồi, liền có thể đi nơi đó chơi một chút.”
“Cái này có gì đáng chơi, tôi ghét nhất họp.” Trương Nguyên Thanh không có hứng thú.
Quan Nhã nháy mắt, lộ ra nụ cười lão ti cơ: “Nơi đó có rất nhiều em gái tai thỏ xinh đẹp.”
Trương Nguyên Thanh vẻ mặt hướng tới: “Thật muốn sớm một chút tham dự đến trong hội nghị của tổ chức, góp một viên gạch xây dựng tổ chức.”