Một đôi vợ chồng trung niên ngồi bên bàn cơm, chính là cậu mợ của Trương Nguyên Thanh.
Mợ ngũ quan xinh đẹp, làn da trắng nõn, tuy đã trung tuổi, nhưng bảo dưỡng rất không tệ, cô mặc váy dài màu trắng bó eo, tóc xõa ra như cuộn sóng, khuôn mặt có khí chất tiểu thư.
Người đàn ông bên người mợ, ngũ quan rất tương tự với Trần Nguyên Quân, mặc đồ tây màu tím, quần ống bó màu tím, áo sơmi màu hoa hồng, trông bảnh giống thiếu gia, không, lão gia quán ăn đêm.
Cậu của Trương Nguyên Thanh là người không đáng tin, lúc trẻ tuổi vào nhóm nhạc, nói muốn theo đuổi giấc mộng, hướng tới thơ cùng phương xa (1 lý tưởng sống), vì thế đeo hành lý mặc quần ống loe, cùng vài người bạn “cùng chung chí hướng” rời nhà trốn đi, làm ca sĩ lang thang.
Vài năm sau, giấc mộng chưa tìm được, chịu đòn đau từ xã hội mình đầy thương tích trở lại, cũng không ra ngoài làm việc, mỗi ngày vác máy ghi âm lang thang, đi đến chỗ nào nhảy đến chỗ đó, cả ngày không phải hát karaoke, chính là lêu lổng với đám bạn xấu.
Đương nhiên, người trẻ tuổi ở thành phố niên đại đó đều là như thế, là lăn lộn lêu lổng.
Bởi vì bề ngoài đẹp, nói chuyện lại dễ nghe, cho nên cưới được mợ gia cảnh tốt, sau khi kết hôn quả thật hồi tâm vài năm, nhưng sau khi mợ sinh ra anh họ, hắn rất nhanh đã lộ nguyên hình.
Cả ngày chơi bời lêu lổng, dù sao không làm việc, chỉ chơi.
“Nguyên Tử, có nhớ cậu hay không?” Cậu nhìn thấy y bát truyền nhân của mình, cực kỳ vui vẻ.
Cậu thích hát nhảy rap, ca khúc thích nhất là “Ô ô check out, bánh rán trái cây cho một suất”, cùng sẽ phối với vũ đạo tự nghĩ ra.
Trong nhà trừ Trương Nguyên Thanh, không có ai nguyện ý ca hát nhảy múa với hắn.
Cho nên cậu rất coi trọng Trương Nguyên Thanh, coi hắn là y bát truyền nhân.
“Mợ!” Trương Nguyên Thanh chào hỏi, sau đó lấy lệ đáp lại cậu một lần.
“Cậu mang theo món quà về cho cháu.” Cậu nói.
“A, cậu của cháu, ngài rốt cuộc đã trở lại, vì sao không nói trước cho cháu biết, nếu cậu nói trước cho cháu biết, cháu nhất định đi sân bay đón ngài, Thượng Đế sẽ làm chứng cho cháu.”
Thái độ Trương Nguyên Thanh chuyển biến hẳn, biểu đạt cảm xúc mãnh liệt của mình.
Hai cậu cháu cười lớn bắt tay, húc vai, cậu khoác vai y bát truyền nhân vào ngồi:
“Nguyên Tử à, cậu gần đây du lịch nước ngoài, cố ý đi học từ người da đen kỹ xảo rap, chúng ta nên ở lúc hát, thêm vào bắn lưỡi cùng rung môi, như vậy sẽ tỏ ra có khí thế hơn.
Bắn lưỡi mình biết, rung môi là cái quỷ gì? Trương Nguyên Thanh trợn mắt cứng lưỡi: “Lợi hại, không hổ là cậu của cháu, thiên phú kinh người, cậu à cháu gần đây thiếu tiền tiêu vặt.”
“Chueyẹn nhỏ, mợ cháu có tiền, để sau cậu bảo mợ cho cháu.”
Không bao lâu, biểu ca cùng bà ngoại bưng lên mấy đĩa đồ ăn cuối cùng, gọi mọi người ăn cơm.
“Dì trẻ sao chưa về thế.” Trương Nguyên Thanh hỏi.
“Nói bệnh viện có chút việc, về muộn một chút.” Bà ngoại đáp lại một câu.
Cậu nhíu mày, cười hề hề nói: “Bệnh viện có việc? Có phải hẹn hò với bạn trai hay không.”
Bà ngoại cười khẩy một tiếng: “Vậy em thật sự cám ơn trời đất rồi. Xem nó bộ dạng đó, không đến 30 tuổi là sẽ không lấy chồng, bây giờ người trẻ tuổi làm sao vậy, đứa nào cũng không muốn kết hôn.”
Bà ngoại rất bất mãn đối với thói đời này.
Cậu liền nói: “Nói tới, Nguyên Quân cũng còn độc thân đó, Nguyên Quân à, hôm khác dẫn bạn trai về để bố xem xét.”
Anh họ nghiêm túc ổn trọng ngẩn ra: “Cái gì?”
Cậu nhún nhún vai, “Con cũng 30 rồi, còn chưa có bạn gái, vậy bố chỉ có thể chờ mong bạn trai.”
Vừa mới dứt lời, bà ngoại xắn tay áo muốn đâm cậu.
“Mẹ, mẹ, con nói giỡn mà.” Cậu vội vàng ngăn lại, “Ngài sao mà một chút tế bào hài hước cũng không có, bây giờ cũng lưu hành cặp đôi nam, người trẻ tuổi rất thích cái này.”
Mợ cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Cô cùng mẹ chồng quan hệ không tốt, trên đời vốn hiếm có mẹ chồng con dâu quan hệ hòa thuận.
Bà ngoại tính tình nóng nảy, mợ tính cách cường thế, một người chê con dâu không biết làm việc nhà, một người chê mẹ chồng xen vào việc của người khác.
Ở lúc Trương Nguyên Thanh còn nhỏ, mợ cùng bà ngoại thường xuyên cãi nhau, gặp hai người cãi nhau, dì trẻ liền cắn hạt dưa ở bên cạnh xem kịch.
Trương Nguyên Thanh thì ở bên cạnh khuyên can, vừa nói mọi người đừng cãi nhau nữa, vừa từ trong tay dì trẻ tiếp nhận hạt dưa.
Anh họ bình thường là vừa làm bài tập, vừa cắn hạt dưa của dì trẻ.
Bây giờ mợ đã qua thời điểm trẻ tuổi hăng máu, lười gây chuyện với mẹ chồng nữa, nhưng quan hệ luôn không nóng không lạnh.
Lúc này, anh họ nhìn qua, nói: “Nghe nói trường học của em hôm nay đã xảy ra chuyện?”
“A? Em không biết, em rất sớm đã về ngủ...” Trương Nguyên Thanh giả câm vờ điếc.
Bà ngoại vội hỏi là chuyện gì, Trần Nguyên Quân giải thích đơn giản một lần, bà ngoại nghe nói có phần tử phạm tội lẻn vào trường học, đối với thói đời này càng thêm bất mãn.