“Chuyện đó, không phải là ta muốn khiêm tốn lại một chút sao, ta sợ lỡ như thi một phát được 745 điểm thì sẽ dọa người khác sợ.”
“Vậy vì sao ngươi lại phải làm mất bảy điểm ở môn tiếng Anh của ta? Ngươi phân chia đồng đều không được sao?”
“Vậy lần sau ta sẽ để ý một chút?”
“Còn có lần sau à!”
“Ta không dám nữa.”
(???)
Sau khi hắn ngoan ngoãn nghe Vương Văn Phương phê bình một giờ liền.
Vương Văn Phương mới hài lòng rời đi.
Ha! Cho thằng nhãi cậu dám để tôi leo cây!
…
Mãi mới có thể tiễn cô giáo tiếng Anh đi.
Lúc này Lâm Thu mơi thở phào một hơi.
Còn Lý Tuyết thì rất hứng thú nhìn Lâm Thu bị phê bình.
Thấy Vương Văn Phương đi rồi, lúc này Lý Tuyết mới dám tiến lên nói chuyện với Lâm Thu.
Không có cách nào, lúc nãy khí tràng của Vương Văn Phương thật sự quá mạnh mẽ, khiến cho Lý Tuyết nhớ lại khoảng thời gian đi học bị giáo viên khống chế đầy đáng sợ.
“Lâm Thu, vừa nãy thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi tới đây?”
“Suýt nữa ta quên mất, ta tới mua điện thoại di động.”
“Ừm, tới giúp đỡ chị làm ăn đó hả, đến xem đi, muốn mua điện thoại di động gì? Ăn chút hoa quả không?”
“Ta trung thành với hàng nội địa.”
“Như vậy cũng ổn, vừa nhiều tính năng còn phù hợp với túi tiền, bao rơi đập luôn.”
“Vậy lấy nó đi.”
“OK. Ta bán cho ngươi giá thấp nhất, còn được chiết khấu thêm.”
“Cảm ơn chị Tuyết, lúc nào chị tan làm? Ta mời ngươi đi ăn cơm.”
Lâm Thu cũng không khách sáo với Lý Tuyết, những việc tốt này chỉ cần nhớ trong lòng là được rồi.”
“Thôi bỏ đi, ta còn phải làm thêm một lúc nữa, lúc nào rảnh rỗi ta mời ngươi sau.”
Lâm Thu cũng không kì kèo thêm, nhận lấy điện thoại mới mà Lý Tuyết đưa cho, bỏ sim điện thoại vào cái mới.
Cảm giác mượt mà này quả nhiên là hơn hẳn với cái điện thoại cũ từ thời nào của hắn.
Hắn thanh toán nhanh gọn, tốn hết hai nghìn đồng của mình, sau đó tạm biệt Lý Tuyết.
Hắn tùy tiện tìm một chỗ để an ủi cái bụng đói.
Thấy hiện tại vẫn còn sớm, hắn bỗng nhiên không biết mình nên làm cái gì.
Hắn không định mua cơm ngoài để ăn mãi, trước kia chỉ là vì cuộc sống ép buộc.
Hiện tại bây giờ bản thân đã có chút tiền, đến cả học bổng của trường cũng cầm được rồi.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn quyết định về nhà ngủ.
Lúc trở lại chỗ ở, dì Lý nhiệt tình chào hỏi với hắn.
Chúc mừng hắn đạt được vị trí quán quân của cuộc thi dị năng.
Chỉ có điều cuối cùng vẫn nói mấy lời thấm thía với Lâm Thu.
“Lâm Thu, thực rat a nghĩ ngươi đứng ở vị trí á quân cũng không tệ, trong vòng thi cuối cùng hà tất phải liều mạng như thế làm gì, thua một cuộc thi nhưng thắng trong cuộc sống không phải là tốt hơn sao?”
Nói thao thao bất tuyệt một hồi với Lâm Thu.
Lâm Thu tỏ vẻ mình đã hiểu, vội vàng chạy nhanh về phòng trọ của mình.
Sao hôm nay lại nhiều người thích dạy dỗ mình thế nhỉ.
Tuy rằng đã về tới nơi ở nhưng Lâm Thu lại không hề buồn ngủ.
Hắn buồn chán mở điện thoại di động mới mua, bắt đầu đụng đến vài phần mềm mà bình thường mình ít dùng.
Theo thói quen, hắn mở Weibo ra, phát hiện người theo dõi của mình đã tăng lên hơn ba mươi vạn.
Ấy, thì ra không chỉ có một mình Lưu Thụy theo dõi Weibo của mình sao?
Sao đột nhiên lại tăng nhiều thế chứ.
Trong đó còn có rất nhiều người tag tên hắn.
Hắn tiện tay mở ra thì phát hiện, không phải Tìm bạn trăm năm hay là Xin hãy một một cái.
“Thố Thố, ta năm nay hai mươi tám tuổi, vẻ bề ngoài cũng như một đóa hoa, nghe nói ngươi còn độc thân hả, không bằng hai chúng ta làm quen chút đi.”
Phía dưới còn gửi kèm ảnh của bản thân.
Lâm Thu vội vàng mở ra.
Con mẹ nó!
Chị gái à, chị thế này có giống hai mươi tám đâu.
Có cho thêm một đống fiLâm Thuer từ điện thoại cũng không thể che được nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt kia.
Hắn vội vàng xem lại thì phát hiện đại đa số đều là những bình luận thế này.
Đương nhiên cũng có vài người nhìn trong ảnh không tệ lắm.
Lâm Thu cũng yên lặng để ý đến họ.
Hắn tiện tay lướt xem một lúc, không ngờ lại thấy được “Công chúa Ái Sa” cũng theo dõi mình.
Hơn nữa hình đại diện còn là gương mặt của Tần Trăn Trăn.
Không ngờ rằng cô gái nhỏ này cũng theo dõi mình, hắn lập tức ấn theo dõi lại.
Còn đẩy lên Yêu thích.
Hắn buồn chán lướt Weibo một hồi, lại xem tin tức một lúc.
Bất tri bất giác đã tới buổi tối.
Lý Tuyết tan tầm về nhà, biết Lâm Thu có ở nhà bèn gọi hắn qua cùng ăn cơm tối.
Một bữa cơm tối rất bình thường lại khiến cho Lâm Thu cảm thấy cực kì ấm áp.
Cơm nước xong hắn còn chủ động đi rửa bát.
Khiến dì Lý thấy vậy thì gật đầu không ngừng.
Còn luôn miệng nói rằng.
Nếu Lâm Thu nhiều tuổi hơn một chút thì đã gả Lý Tuyết cho hắn rồi.
Lý Tuyết xấu hổ, gương mặt đỏ bừng.
Ăn cơm xong Lâm Thu về nhà nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai Lâm Thu phải đến trường.