Lạc Thất ở một bên yếu ớt thở dài:
- Nhạc Hồng Linh...Huyền quan bát trọng thắng cửu trọng, quả là thiên chi kiêu tử, không phải người bình thường có thể so sánh được.
Triệu Trường Hà hỏi:
- Tiết Thương Hải là ai vậy? Huyền quan cửu trọng à? Dễ dàng bị vượt cấp khiêu chiến như thế, lại còn là do Nhạc Hồng Linh chủ động đuổi giết.
Lạc Thất liếc xéo hắn:
- Hắn chính là giáo chủ của chúng ta, Huyết Thần Giáo Tiết giáo chủ.
- Ặc...
- Như thế nào?- Lạc Thất có chút buồn cười – Người muôn vàn cay đắng mới gia nhập được vào đây, thế mà giáo chủ kỳ thật còn đánh không lại tỷ tỷ đã mang ngươi vào Lạc gia trang, ngươi có cảm thụ gì?
- Không có gì, sớm đã biết Huyết Thần Giáo này cũng thật vô dụng... – Triệu Trường Hà trấn tĩnh lại thấp giọng nói – Kỳ thật ta có chút lo lắng cho nàng, tuổi trẻ phong mang quá thịnh rất dễ dàng bị đố kị.
Lạc Thất cảm thấy buồn cười:
- Ngươi thay nàng bất an? Bất an cái gì?
- Ví dụ như cái bảng xếp hạng gì đó, nghe nói lúc trước nàng đứng vị thứ năm đúng không? Bây giờ đã nhảy lên hai, vậy thì người thứ hai lúc trước bị đẩy xuống ba rồi, có phải trong lòng y sẽ không phục, lại tìm nàng kiếm phiền phức hay không? Mà Tiết giáo chủ bị người mới vượt cấp khiêu chiến, cái ghi chép chẳng nào khác thông báo cho người trong thiên hạ, so với tầm thường sỉ nhục còn nghiêm trọng hơn nhiều. Có phải là khiến nàng và giáo chủ chúng ta không chết không thôi không?
Lạc Thất mãi mới cười ra tiếng:
- Ngươi một tên gà mờ ngay cả Huyết Sát Công đều mới bắt đầu luyện, lại còn là giặc cỏ trong giáo, lại đi lo lắng cho một nữ nhân có thể đánh thắng giáo chủ của ngươi? Là vì nàng xinh đẹp sao?
Triệu Trường Hà xụ mặt:
- Nàng là ân nhân của ta, không có nàng tương trợ, ta đã chết ở Triệu Thố.
Kỳ thực... Nhạc Hồng Linh ngàn dặm đuổi theo Tiết Thương Hải, không biết có quan hệ gì với Triệu Trường Hà không? Có thể nàng cho rằng Triệu Trường Hà đã chết ở Lạc gia trang, là nàng đã hại hắn các loại, hay là đã biết hắn trở thành Sát nhân Triệu Trường Hà nên giết đến tận cửa để tra hỏi cho rõ ràng? Triệu Trường Hà còn không ảo tưởng đến mức đó, chẳng dám xác định nguyên nhân. Lạc Thất cũng nghĩ đến khả năng này, nên cũng chẳng trêu ghẹo hắn nữa, miễn cưỡng nói:
- Lo lắng của ngươi đương nhiên cũng có đạo lý... Bằng không ngươi nghĩ mà xem, vì sao lại gọi là Loạn Thế Bảng? Cái thứ đồ chơi này chính là căn nguyên của loạn thế, bao nhiêu tranh đấu đều vì nó dấy lên a.
Triệu Trường Hà trong lòng hơi động, quay đầu nhìn hắn hỏi:
- Cho nên nó mới gọi là Loạn Thế Thư...
Lạc Thất gật đầu:
- Cái thứ này chia làm Thiên-Địa-Nhân ba bảng cùng với Tiềm Long Bảng hội họp lại chính là Loạn Thế Thư.
Triệu Trường Hà: “......”
Chẳng trách lúc trước mình nói chưa từng xem Loạn Thế Thư, Lạc Thất lại nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
Loại thông báo toàn sever này, chỉ cần là người đương thời làm sao có thể không biết. Mặc dù Thiên-Địa-Nhân ba bảng không thường xuất hiện biến động lắm.
Hắn ho khan vài tiếng để che lấp ngượng ngùng, rồi lại nói:
- Nguyên lai đây là Loạn Thế Thư, ngươi nói sớm là cái này thì ta đã biết a, ta từ trong hốc núi đi ra chưa từng biết nó có cái tên này.
Lạc Thất cũng đồng ý lời giải thích này, hắn vốn cũng nghĩ như thế. Nên cũng không dây dưa tiếp chủ đề này, bật cười nói:
- Tất nhiên, nhìn qua liền biết đây là thần tích, vậy thì có thần có gì lạ đâu?
Triệu Trường Hà do dự không nói.
Người hiện đại kiến thức rộng rãi, hiển nhiên mạch suy nghĩ sẽ có chỗ khác biết với đám dân bản xứ này. Trong mắt hắn, cái này cũng chưa chắc đã là thần, biết đâu vừa mới nghĩ thế giới này là một trò chơi online lại là thật. Còn vô số khả năng khác mà hiện giờ hắn chưa thể xác định được.
Dù sao nếu thật sự có một sinh vật cấp cao nào đó thao túng hết thảy, cũng không nhất định hắn sẽ là thần.
Triệu Trường Hà trong lòng hiện lên dung mạo điềm tĩnh của cô nàng xem bói, đáy lòng có chút u ám. Nếu như nàng ngưu bức đến vậy, mình làm cách nào trở về bây giờ?
Lạc Thất hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi đang suy nghĩ cái gì?
- A...
Triệu Trường Hà hoàn hồn trở lại, tùy ý tìm cớ:
- Ta đang nghĩ Nhạc Hồng Linh bất quá mới huyền quan bát trọng, lại có thể đánh thắng cửu trọng, mà các ngươi có vẻ không mấy kinh ngạc, vượt cấp khiêu chiến ở trong giang hồ là chuyện rất bình thường sao?
Lạc Thất cười nhạo đáp:
- Tu hành phân chia cấp bậc, đơn giản chính là sức mạnh lớn hơn, phản ứng linh hoạt, tai thính mắt tinh, đánh nhau quả thật sẽ chiếm ưu thế lớn, nhưng cũng không đại biểu cho tất thắng, bằng không ai còn đi khổ luyện kiếm pháp đao pháp, ma luyện năng lực thực chiến làm gì? Như tên Lạc Chấn Vũ kia mặc dù huyền quan tam trọng cũng chết thảm dưới tay ngươi vậy, cấp bậc không phải quá quan trọng.
- Hắn cũng không phải mình đồng da sắt, bị đánh lén chết có gì lạ. Đúng rồi, sao ta lại không có thông báo? Bởi vì tu vi quá thấp sao?
- Loạn Thế Thư không quan tâm cấp bậc, chỉ nhìn chiến tích. Vô luận tu vi ngươi thế nào, chỉ cần có chiến tích đặc sắc đều sẽ được ghi lại, nhất là Tiềm Long Bảng lại càng xem trọng thể hiện tiềm lực. Chỉ có điều ngươi lúc đó căn bản không thể xem là chiến đấu, nên Loạn Thế Thư không có phản ứng, nếu như có thể đánh chết Lạc Chấn Vũ trong chiến đấu, khả năng ngươi có thể được lên bảng a...
- Ra vậy – Triệu Trường Hà sờ cằm – Nếu như trong lúc đánh nhau ta ném vôi vào mắt hắn rồi đánh lén thì có tính không?
- Chỉ cần là chiến đấu, vô luận thủ đoạn gì đều có thể quy vào kinh nghiệm cùng trí tuệ các loại, dùng yếu thắng mạnh thì chính là bản lĩnh của ngươi. Giang hồ hào kiệt có thể cảm thấy như vậy tương đối hạ lưu, nhưng Loạn Thế Thư thì không...Bởi vì cái gọi là thiên đạo trường tồn, Thương không tồn tại, Hạ cũng không vong*
* Hạ, Thương là hai triều đại quân chủ đầu tiên ở Trung Quốc
Triệu Trường Hà: “?”
- Thế nào? Thái độ của ngươi như thế là sao?
- Các ngươi tại sao cũng có Thương với Hạ rồi?
- Cái gì mà các ngươi với chúng ta, ngươi từ trong hốc núi đi ra đều có thể biết, ta vì sao lại không?
- Không phải, cái này...Thôi quên đi.
Cái thế giới quái quỷ này, trong sơn trại chẳng biết có sách sử không, lúc nào phải đi xem mới được.
Lạc Thất nói:
- Thế nào, nghe ngữ khí của ngươi có vẻ đối với việc xuất hiện trong Loạn Thế Thư rất có hứng thú a?
Triệu Trường Hà thật ra cũng không muốn tranh thứ hạng với người khác, hắn tìm hiểu những điều kia chỉ vì muốn hiểu rõ thế giới này. Đương nhiên Lạc Thất đã hỏi vậy, hắn cũng không tiện thoái thác:
- Ai mà không muốn lên bảng, vang danh thiên hạ, như thế chẳng phải rất ngưu bức sao...
Lạc Thất cười híp mắt vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Thiên bảng thập nhân, Địa bảng ba mươi sáu người, Nhân bảng bảy mươi hai hạng, dưới hai mươi lăm tuổi thì có thể tiến vào Tiềm Long Bảng, không có giới hạn số lượng. Cố lên a, mười chín tuổi mới bắt đầu đứng tấn, Sát Nhân Triệu Trường Hà,
“Thiên Bảng thập danh, Địa Bảng tam thập lục, Nhân bảng thất thập nhị, hai mươi lăm tuổi phía dưới Tiềm Long không so đo hạn mức cao nhất. Cố lên, mười chín tuổi mới bắt đầu đứng trung bình tấn, Triệu Trường Hà huynh đài, huynh đệ xem trọng ngươi a.
Triệu Trường Hà liếc xéo hắn một cái, bỗng nhiên cười nói:
- Ngươi bây giờ càng ngày càng thích cười, hẳn đây mới là tính cách chân thật nhỉ?
Lạc Thất trong nháy mắt nghiêm mặt, hầm hừ mà trở về phòng đi ngủ.