- Thu đội a.
Bên cạnh con đường nhỏ ven núi, Lạc Thất mệt mỏi phất phất tay.
Trên núi gió tuyết gào thét, so với trong trại còn lạnh hơn rất nhiều, về trại tốt xấu còn có chỗ che chở mưa tuyết, ra ngoài làm việc thật sự là rét lạnh thấu xương.
Lạc Thất làm tiểu đầu mục, dẫn người dưới trướng mai phục tại một con đường nhỏ ven núi, dự tính cướp bóc thương nhân đi qua con đường này, nhưng trời rét như thế này có ai đi a? Bọn hắn đợi suốt một ngày, cuối cùng một cái bóng quỷ cũng chẳng thấy, tuyết bay sớm đã phủ trắng nửa người, thân thể gầy yếu run rẩy như mấy quả cà héo phơi sương.
Lúc rời khỏi Lạc Gia hắn không kịp thu dọn đồ đạc, trên thân chỉ có một cái áo khoác mỏng, trong gió tuyết buốt lạnh căm căm ngồi xổm cả ngày, với tu vi hiện tại của hắn cũng không cách nào chịu nổi.
Ngược lại thủ hạ của hắn mỗi người đều mặc áo thật dày, so với hắn tốt hơn nhiều. Lạc Thất mới đến chưa kịp lập uy, cũng không tiện giành lấy áo của thuộc hạ, đành cắn răng chịu đựng cả ngày.
Bên cạnh có tên thuộc hạ nói:
- Lạc đầu mục, ở chỗ này mai phục cũng không phải biện pháp, không bằng đi Đắc Vãng thành bên kia...
Lạc Thất lắc đầu đáp:
- Trước tiên mai phục vài ngày đã. Chưa biết cao tầng trong giáo có định vào thành giảng đạo hay không, lúc đó tự nhiên sẽ có tín đồ cống hiến tài vật, chúng ta không nên liều lĩnh hành động.
Giảng đạo để nhận tài vật tín đồ cúng dường cùng giặc cỏ cướp bóc là hai nguồn thu nhập chính của ma giáo, phát triển tốt còn có thể dư vốn để làm vài cái sản nghiệp kinh doanh. Mà tại phân đà mới này, hết thảy đều vừa bắt đầu, trong kho trống rỗng. Cho đến hiện tại, lương thực bọn hắn dùng trong núi vẫn là xuống núi mua được, vốn là tích cóp để khởi nghiệp a.
Thuộc hạ nói tiếp:
- Nhưng chúng ta đã đói bụng cả ngày rồi! Trở về trong trại còn có thể bị mắng, rất có thể còn không có cơm ăn, lại tiếp tục như vậy chính chúng ta sẽ chết đói.
Lạc Thất đáp:
- Ngày khác chúng ta vào thành, ta mời các huynh đệ ăn cơm.
Boọn thuộc hạ lập tức cười nịnh bợ, xem ra vị đầu mục mới này vãn rất biết làm người, khiến trong lòng mọi người bớt chút sầu lo.
Lạc Thất giải tán thuộc hạ, kéo theo thân thể mệt mỏi dưới ánh hoàng hôn chậm rãi trở về sơn trại.
Đi ngang qua tế đàn dưới lòng đất, Lạc Thất vô thức liếc mắt nhìn vào cánh cửa bí mật của tế đàn không ai thấy,khẽ cười lạnh.
Hắn biết đây là cái gì.
Triệu Trường Hà vẫn cho là hắn bị nhầm là đồng bọn của y nên bị ép đi theo đến đây, chỉ có Lạc Thất biết, trên đường hắn cũng không bị đối xử như phạm nhân tạm giam, hắn cũng không phải kiểu người nhu nhược không biết phản kháng, rõ ràng có thể giữa đường rời đi, việc gì phải đi theo chịu khổ?
Bởi vì hắn từ đầu đã hiểu đây là chuyện gì, Huyết Thần Giáo đang làm cái gì, cùng với....Lý do bọn hắn diệt sạch Lạc gia.
Sau khi suy tính kỹ, hắn vẫn quyết định tới đây.
Lạc thất điềm nhiên đi vào trong trại, y phải tới Chấp Sự Đường để báo cáo về nhiệm vụ cướp bóc hôm nay, vì không thu hoạch được gì nên bị mắng một trận đến cái đầu quả dưa cũng to ra, ngay cả cơm cũng không được phạt cho ăn. Lạc Thất cười làm lành lui ra, chậm rãi trở về nơi ở.
Từ phía xa trông thấy nhà gỗ của mình, Triệu Trường Hà ở bậc cửa, đọc sách dưới ánh chiều tĩnh mịch.
Thật có điểm hâm mộ tư thái tạc bính thâu quang* của tên này a. (凿壁偷光: tác bích thâu quang, thành ngũ trung quốc chỉ việc như buổi tối bắt đom đóm đọc bỏ vào vỏ trứng để đọc sách như các cụ ở việt nam, ở đây ý chỉ Triêu Trường Hà chăm học)
Tên này còn đang làm tư thế trung bình tấn, tay trái cầm sách, tay phải cầm một thanh đơn đao, khoa tay múa chân bổ xuống, cứ một lần lại một lần lặp lại.
Trước mặt hắn là một cái cọc gỗ, có vẻ như Triệu Trường Hà muốn đem đao chém vào cùng một vị trí, chỉ có điều lại chém bậy chém bạ, cọc gỗ khắp nơi đều là vết đao.
Lạc Thất có thể khẳng định trước giờ mình chưa gặp người nào nỗ lực đến vậy...Ân, mặc dù mình cũng không gặp nhiều người cho lắm.
Triệu Trường Hà quay đầu nhìn thấy hắn về, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh cùng vui mừng:
- Trở về rồi?
Tự nhiên thái độ kinh hỉ của tên này làm Lạc thất cảm giác rất quái dị:
- Ngươi kích động cái gì?
- Ân...sợ ngươi lần này đi gặp nguy hiểm – Triệu Trường Hà cười nói – Xem ra không có việc gì? Không có thì tốt, ăn cơm chưa?
Lạc Thất ánh mắt càng thêm kỳ quái, nửa ngày mới nói:
- Ăn rồi.
Kỳ thực Lạc Thất cả ngày hôm nay ngoài bánh cao lương buổi sáng ra thì chưa ăn gì khác. Nên mới mạnh mồm chưa được bao lâu bụng liền sôi lên “ùng ục” như nhạc đệm.
Mặt hắn trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, trừng mắt nhìn Triệu Trường Hà đang mắt tròn mắt dẹt nhìn mình.
Triệu Trường Hà biết y ngạo kiều, cũng không thèm tính toán quay người vào nhà:
- Ta là lo lắng ngươi bên ngoài gió tuyết không có gì ăn được, nên để lại cho ngươi chút cơm...Ngươi về cũng vừa vặn, cơm còn nóng.
Lạc Thất như mộng du đi theo sau lưng hắn, nhìn đồ ăn trên bàn còn nóng hổi, trong lòng càng thêm mộng bức.
Nhìn thấy hắn đứng một bên ngẩn người có chút ngu ngốc, Triệu Trường Hà nghiêm mặt nói:
- Sẽ không phải chê đồ thừa của ta ăn qua chứ? Tạm chấp nhận đi a đại sư huynh.
Lạc Thất không nói gì, im lặng ngồi xuống bàn, cúi đầu nhìn bát cơm.
Trong cơm lại còn có thịt.
- Ngươi...Lúc này cần ăn nhiều thịt hơn... – Lạc Thất có chút ấp úng nói.
Triệu Trường Hà thờ ơ khoát tay:
-Giữa trưa ta đã ăn ba phần, đủ rồi, không đói bụng.
Lạc Thất im lặng. Làm gì có đạo lý giữa trưa ăn rồi buổi tối không cần ăn nữa...