Lạc Thất càng ngày càng khó chịu, đáng giận hơn nữa là kẻ này mới một tháng đã muốn nhất trọng thiên.
Có còn cho người khác sống hay không?
- Ngươi nhanh như thế đã học Huyết Sát Đao? – Lạc Thất ngữ khí không giấu nổi chút chua – Theo lý hẳn là nên học qua một bộ đao pháp nhập môn trước.
- Giáo tập nói với trình độ của ta, tự mình luyện cũng được, nên đao pháp nhập môn đối với ta giá trị gia tăng rất thấp, loại tiến bộ từng bước kia vốn là dành cho người tầm thường...
Lạc Thất lông mày dựng thẳng.
Triệu Trường Hà giơ tay đầu hàng.
- Đột phá thì cứ đột phá, nói với ta làm gì? Ta cũng không giúp được ngươi – Lạc Thất miệng nhai bánh, dứt khoát nói – Tranh thủ lúc ăn xong còn nóng người đi luyện công đi, đối với ngươi có chỗ tốt. Ta cũng tranh thủ lúc còn nóng đi tắm đây
Triệu Trường Hà cuối cùng cũng dừng ăn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Lạc Thất nghiêm mặt nói:
- Chuyện gì? Có rắm thì phóng.
Triệu Trường Hà do dự nói:
- Ta đang suy nghĩ, ngươi từ nay về sau tắm rửa cũng không nên đi một mình, vạn nhất bị ai đó bắt gặp...
Lạc Thất tức giận đáp:
- Khuya khoắt ai đi đến đầm nước? Ta là thấy ngươi muốn nhân cơ hội làm gì đó mới đúng...
- Ta còn cần thừa dịp gì sao? – Triệu Trường Hà ngắt lời – Lúc trước không đụng ngươi không có nghĩa là vẫn sẽ không đụng, về sau ta giúp ngươi trông chừng, dù sao ta tu luyện ở đâu cũng như nhau.
Lạc Thất cầm đũa chọc lung tung vào bát bánh, nhưng chọc trượt mất, chưa xuyên qua được vỏ bánh.
Nàng tức giận phình má lên tiếp tục chọc:
- Ta một tên nam nhân, bị người nhìn thấy thì có hề gì, ngược lại ngươi quản chuyện này làm chi?
Thật là đến chết vẫn ngạo kiều, Triệu Trường Hà suy nghĩ thoáng chốc, đổi một góc độ khác:
- Giúp ta nhìn một chút.
Lạc Thất kỳ quái nhìn hắn:
- Giúp ngươi thỏa mãn lòng hiếu kỳ khi đi tắm bị nam nhân nhìn ngó sao?
- Thảo – Triệu Trường Hà bất đắc dĩ nói – Huyết Sát Công chung quy là mà công, đột phá vẫn có nguy hiểm, dù chỉ là một tầng...Cho nên cần phải ở cạnh đầm nước, nếu như ta có dấu hiệu mất trí, ngươi chỉ cần đạp ta xuống dưới là xong...
Lạc Thất cuối cùng cũng đâm trúng viên chè trôi, dùng một chiếc đũa để đưa lên, tâm tình hoan hỉ nhét vào trong miệng, cười tủm tỉm đáp:
- Cần ta hỗ trợ thì cứ nói sớm a, vậy ta liền bất đắc dĩ giúp ngươi một chút.
.......
Ban đêm.
Tại hồ nước ở hậu sơn.
Thác nước ầm ầm đổ xuống, bọt nước trắng xóa tung tóe bắn lên hết sức lạnh lẽo.
Trên mặt nước lóng lánh bóng trăng phản chiếu lên, từng gợn nước lăn tăn nối tiếp nhau.
Hôm nay tuyết không còn rơi, trăng sáng trời trong, không khí mát lành, tùng bách tỏa hương. Không cần nói gì thêm, chỉ cần đứng ở chỗ này thôi đã như hòa làm một với phong cảnh tuyệt đẹp này.
Triệu Trường Hà cùng Lạc Thất đạp tuyết đứng bên đầm, thật lâu không nói với nhau câu gì, luôn có cảm giác mở miệng sẽ phá vỡ khung cảnh yên tĩnh mà rực rỡ này.
Dần dần cả hai bắt đầu có chút thiếu tự nhiên.
Vì sao hưởng thụ cùng hắn yên tĩnh nhỉ?
Cũng không phải đến đây để nói chuyện yêu đương.
Lạc Thất ôm tay liếc xéo Triệu Trường Hà, cuối cùng mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch:
- Tắm trước hay đột phá trước?
Luôn có cảm giác nghe hai từ đột phá này có chút khác biệt... Triệu Trường Hà trầm ngâm đáp:
- Ngươi cứ tắm trước đi, ta ở ngoài này luyện công làm nóng người một lát.
Nói xong tựa như chạy đi lánh nạn lẩn vào rừng cây, rất nhanh bóng cây đã che lấp đi thân ảnh của hắn không còn dấu vết.
Lạc Thất bĩu môi, còn ngạo nghễ nhận là cái gì mà TriệuLão đại, nào là Tiểu Bá Vương, vẫn là thiếu niên chưa trải sự đời a.
Nhắc đến cũng tức, bình thường mình lặng lẽ tắm một mình đã quen, thoát y nhảy xuống một cái là xong, bây giờ biết hắn ở bên cạnh, tự dưng ta cầm lấy đai lưng nửa ngày đều không dám động đậy.
Cảm giác giống như đứng trước mặt hắn cởi đồ a, dù biết rõ hắn vẫn rất biết điều, không dám nhìn trộm.
Tự nhiên để hắn canh chừng giúp làm gì? Thật sự là vướng víu, không được thoải mái a.
Lạc Thất xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng tức giận hô:
- Chớ có núp kỹ như thế, có trời mới biết ngươi nằm ở đâu nhìn lén đây? Tìm một nơi đứng đi, quay lưng lại, ít nhất lộ ra cái đầu để ta thấy an tâm một chút.
Triệu Trường Hà: “......”
Ân, cái đầu.
Ngươi là đang mời ta nhìn ngươi?
Hắn còn đang do dự không biết đáp thế nào thì Lạc Thất lại hô lên:
- Nhanh lên đi, hay ngươi thật sự muốn nhìn lén a?
Triệu Trường Hà thở dài:
- Ta còn chưa từng nghe qua loại yêu cầu này.
Ta vốn không muốn nhìn ngươi, là ngươi bắt ép ta nha, vậy không thể làm gì khác hơn, ta đành bất đắc dĩ nhìn một chút.