Rất nhanh Triệu Trường Hà liền biết mình đã đoán sai rồi.
Lạc trang chủ dẫn hai người tới phòng khách, lại lệnh cho hạ nhân lui xuống, chỉ để lại một thanh niên mặc cẩm bào dáng dấp có phần thanh tú, rất dễ nhìn. Ông cười khẽ giới thiệu:
- Đây là khuyển tử Chấn Vũ
Lạc Chấn Vũ vô cùng có phong độ hướng về phía Nhạc Hồng Linh chắp tay:
- Gặp qua Nhạc tiên tử, mộ danh đã lâu, hôm nay gặp được quả là hữu hạnh.
Nhạc Hồng Linh khẽ nhíu mày, nàng không thích dạng xã giao giả dối như thế này, nhất là chỉ khen dung mạo của nàng. Triệu Trường Hà chẳng phải vừa rồi nghe đều nôn rồi sao? Nhưng thế đạo như vậy, nàng cũng lười nhiều lời, trực tiếp nói:
- Tại hạ có được tin tức xác thực, Huyết Thần Giáo có thể sẽ tập kích quý trang, nguyên nhân không rõ.
Lạc trang chủ sửng sốt một chút:
- Tin tức đã chắc chưa?
- Rồi, tại hạ vài ngày trước tại Bắc Mang Sơn tình cờ nghe lén đệ tử ma giáo vô tình nói lộ ra. Lúc đó đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa tựa hồ giáo chủ bọn chúng cũng ở đó, tại hạ không cách nào bắt người để tra hỏi rõ ràng. Tóm lại tới đây để bẩm báo, mong trang chủ lưu tâm.
- Bắc Mang? Cách đây gần nghìn dặm...
Lạc trang chủ bất ngờ nhìn nàng, thần sắc có vài phần cổ quái.
Triệu Trường Hà sắc mặt tái nhợt ngồi ở một bên, vừa nhìn vừa hóng hớt.
Bởi vì một tin tức chẳng rõ thật rõ, ngàn dặm bôn ba chỉ để cảnh báo một câu...Hơn nữa dựa vào ngữ khí khách sáo của hai bên, nàng và Lạc trang chủ hẳn cũng không quá quen thuộc, đại khái như người chỉ gặp nhau một lần.
Triệu Trường Hà vẫn luôn cảm thấy tính cách này nếu xuất hiện trên một đại hán hào hiệp sẽ càng thú vị hơn, ngược lại một cô nương yểu điệu có biểu hiện như thế thì thật có chút kỳ lạ. Trong mơ xuất hiện nhân vật này, chứng minh lâu nay mình vẫn là thích như vậy, hay chứng minh mình là...
Lạc trang chủ trầm ngâm nói:
- Chúng ta cùng Huyết Thần Giáo vốn không có quan hệ gì, hẳn tin tức có chỗ lầm lẫn...Tiên tử ngàn dặm đưa tin, tệ trang vô cùng cảm kích. Mong tiên tử lưu lại trong trang thêm mấy ngày, cũng để cho ta trọn tình gia chủ.
Nhạc Hồng Linh chỉ vào Triệu Trường Hà đang ngồi hóng hớt cạnh bên nói:
-Tại hạ vừa đi ngang một thôn trang gọi là Triệu Thố, toàn bộ đã bị giáo đồ đồ sát, vị này chính là người duy nhất sống sót tại hạ cứu được, đồng thời cũng là nhân chứng.
Lạc gia phụ tử đồng loạt biến sắc:
- Tiên tử cùng bọn hắn đánh qua rồi? Có thể xác định danh tính không?
Nhạc Hồng Linh lắc đầu:
- Cũng chỉ là chiêu thức thô thiển, chưa nhìn ra được gì. Có thể là đạo tặc dưới trướng Huyết Thần Giáo, ma giáo đã từng kêu gọi tập hợp giáo chúng cướp bóc, có chút tương tự...Về phần tại sao phải đồ thôn để đả thảo kinh xà, tại hạ cũng không rõ ràng, đáng tiếc lúc đó vội vã cứu người, chưa lưu lại người sống để thẩm vấn.
Thì ra là liên quan đến mình...Triệu Trường Hà nhớ lại nàng từng tự hỏi: “Tại sao phải đả thảo kinh xà...”, tính toán thì mọi chuyện đều có xâu chuỗi với nhau.
Nghĩ lại, hắn vậy mà không căm hận yêu nữ từng năm lần bảy lượt cắt yết hầu mình bằng đám hung thủ áo đen kia. Trong khoảnh khắc phẫn nộ khi ấy, máu nóng sục sôi khiến y chỉ muốn giết sạch toàn bộ những kẻ đó, không tận mắt chứng kiến thảm trạng khi ấy thì khó mà cảm nhận được.
Huyết Thần Giáo, ta nhớ rồi...Triệu Trường Hà âm thầm siết chặt nắm đấm.
Lạc trang chủ nét mặt dần trở nên nghiêm trọng, trầm ngâm nói:
- Đã như thế, bổn trang từ lúc này chuyển sang trạng thái cảnh giới, thời khắc chuẩn bị chiến đấu. Tiên tử ngàn dặm đưa tin đã xem như hết lòng giúp đỡ, tệ trang ngược lại không hợp lưu tiên tử ở lại đây, cuốn vào chiến sự.
Lạc Chấn Vũ có vẻ muốn nói lại bị cha mình trừng mắt, lập tức rụt về.
Nhạc Hồng Linh ngàn dặm xa xôi đến cảnh báo, tất có ý viện trợ cùng chống lại ma giáo, nhưng thái độ của Lạc trang chủ này có chút đáng suy ngẫm...Lời nói tuy uyển chuyển dễ nghe nhưng bản chất chính là ngay cả một buổi cơm cũng không mời, trực tiếp đuổi khách, nàng làm sao có thể mặt dày ở lại? Nàng là hiệp khách giang hồ, tiêu tiêu sái sái, cũng không rảnh rỗi tự rước lấy nhục.
Nghĩ như vậy, nàng cũng có phần tức giận, lạnh lùng đáp:
- Tại hạ đã tận tình nghĩa giang hồ, nếu Lạc trang chủ đã tự tin như thế thì tại hạ cũng không nhiều chuyện, liền cáo từ tại đây. Nhưng còn một chuyện khác, mong rằng trang chủ lưu tâm.
Lạc trang chủ chắp tay:
- Tiên tử mời nói.
Nhạc Hồng Linh đáp:
- Triệu Thố cách nơi này hơn mười dặm, lúc này thi cốt ngổn ngang, vô cùng thê thảm. Mong trang chủ phái người giúp xử lý hậu sự, an táng thôn dân, việc ấy đại thiện.
Đoạn kéo Triệu Trường Hà đến:
- Vị này tên Triệu Trường Hà, sau khi thôn trang bị đồ sát chỉ còn mình hắn, cơ khổ không nơi nương tựa. Mong trang chủ nể chút tình mọn của tại hạ, cho hắn một chỗ dung thân.
Lạc trang chủ cười nói:
- Chuyện đương nhiên, từ đây về sau nơi này chính là nhà của vị tiểu huynh đệ này.
Nhạc Hồng Linh tiêu sái cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai của Triệu Trường Hà nói:
- Xin từ biệt. Hy vọng tương lai vẫn có thể thấy ngươi thuần phác như hiện tại, lần sau giang hồ gặp lại, vẫn mong có thể nghe ngươi gọi một tiếng tỷ tỷ.
Nói xong nàng quay người rời đi.
Triệu Trường Hà tiễn nàng ra cửa, yên lặng nhìn làn váy đỏ bước nhanh về phía chiến mã đang chờ dưới tàn dương đỏ thẫm, giai nhân như mộng.
Hắn mới đến địa phương quỷ quái gì, hết thảy đều lạ lẫm, cái gì cũng không hiểu, tự nhiên mù mịt mà kiệm lời, khiến trong mắt người khác có ấn tượng là một thiếu niên thuần phác. Kỳ thực Triệu Trường Hà rất hiểu mình, cái khiến y thật sự cảm thấy thân thiết chính là phong thái của Nhạc Hồng Linh.
Đó mới chính là giang hồ trong giấc mộng của y. Đó mới chính là nữ hiệp trong giấc mộng của y.