Chương 71: [Dịch] Long Tượng Kiếm Chủ

Quá khi dễ người

Phiên bản dịch 7505 chữ

"Được rồi, nếu như không có chuyện gì khác, các con cũng giải tán đi." Phong Hưu Phổ gật gật đầu, quay người trở về phòng.

"Tiểu sư đệ, đệ học trước đi, có vấn đề thì có thể tới tìm ta. Cho dù không có vấn đề, cũng có thể đến chỗ ta chơi."

Trên mặt Quách Lâm Sơn mang theo nụ cười hàm hậu, dùng sức vỗ vỗ bả vai Trần Phỉ, xoay người rời đi.

Trần Phỉ chắp tay, định quay về chỗ ở của mình. Dựa theo thời gian, lúc này Trì Đức Phong hẳn là đã tới, vừa vặn đi tiếp ứng một chút.

"Tiểu sư đệ, bên này, ta ở bên này."

Trần Phỉ vừa đi chưa được bao xa, một thanh âm truyền đến. Trần Phỉ quay đầu nhìn lại, phát hiện là Lạc Tuấn.

"Lạc sư huynh." Trần Phỉ nhìn Lạc Tuấn trốn trên tán cây, có chút kỳ quái nhìn hắn.

"Vừa rồi sư tôn có phải bảo đệ kế tiếp tu luyện có khó khăn thì đi tìm đại sư huynh hay không?" Lạc Tuấn từ trên cây nhảy xuống, nhìn thoáng qua xung quanh, cười hỏi.

Trần Phỉ gật đầu, không hiểu Lạc Tuấn muốn nói gì.

"Ta lúc trước cũng như vậy, đợi lát nữa đệ nhớ mang theo chút đồ, đi bái phỏng đại sư huynh. Lúc trước không ai nói với ta, dẫn đến ta bị mọi người bài xích rất lâu, tư vị kia thật không dễ chịu." Lạc Tuấn thần bí nói.

Chân mày Trần Phỉ khẽ động, còn muốn lễ gặp mặt? Không cho, còn có thể bị cả quần thể bài xích?

"Cần cho bao nhiêu?" Trần Phỉ tò mò nói.

"Một trăm lượng là thấp nhất, ít hơn số này, đại sư huynh sẽ nói với đệ, sư huynh đệ đồng môn, không cần cho. Cho, chính là hại hắn." Nói đến con số này, Lạc Tuấn có vẻ hơi đau lòng.

Ánh mắt Trần Phỉ hơi nheo lại, lễ gặp mặt này là một trăm lượng, vậy sau này hỏi vấn đề công pháp, có phải cũng phải thu phí theo lần hay không?

"Sư tôn biết chuyện này không?" Trần Phỉ thấp giọng hỏi.

"Ta cũng không biết, chuyện này ta cũng không hiểu lắm. Dù sao lần trước ta đưa, đại sư huynh đã từ chối rất lâu, mới miễn cưỡng nhận, nói là thay ta bảo quản trước."

Lạc Tuấn cho Trần Phỉ một ánh mắt ngươi hiểu được.

Khóe mắt Trần Phỉ hơi giật giật, từ bảo quản này, dùng hơi thích hợp.

Nhìn Quách Lâm Sơn mày rậm mắt to, dáng vẻ hàm hậu thành thật, Trần Phỉ không nghĩ tới, mình sẽ nhìn lầm.

"Đệ cũng đừng nói với người khác, là ta nói với đệ."

Lạc Tuấn chớp chớp mắt với Trần Phỉ, nói: "Ta đi trước, lần sau rảnh rỗi cùng đi Túy Hồng Lâu."

Trần Phỉ đưa mắt tiễn Lạc Tuấn rời đi, đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, sau đó mới đón Trì Đức Phong vào.

Bàn giao đan dược và dược liệu, Trần Phỉ hỏi thăm tình hình quầy hàng. Đáng mừng chính là, gần đây cũng không có cái đuôi nhỏ nào đi theo Trì Đức Phong.

"Gần đây trên con đường kia, quầy bán đan dược lại có thêm mấy quầy. Ta cố ý đi xem một chút, đan dược bán rất hỗn tạp, nhưng phẩm tướng cũng không tệ."

"Như vậy đối với chúng ta không có chỗ xấu." Trần Phỉ không khỏi nở nụ cười.

Nhiều người bán đan dược hơn, nhìn như đối với mình bất lợi, thậm chí còn ảnh hưởng giá cả đan dược. Nhưng Trần Phỉ ước gì loại quầy hàng này nhiều hơn một chút, bởi vì như vậy khả năng người khác chú ý tới Trì Đức Phong lại giảm xuống.

Mà Khinh Linh Đan mà Trần Phỉ luyện chế, vô luận là phẩm tướng hay là dược hiệu, đều gần như đạt tới cực hạn Khinh Linh Đan, chỉ cần mua qua một lần, hẳn là có thể nhận ra tốt nhất.

Cho nên hiện giờ đan dược Trần Phỉ luyện chế mỗi ngày, đều có thể thuận lợi bán hết.

Tiễn Trì Đức Phong đi, Trần Phỉ mất ba canh giờ luyện chế đan dược xong. Đại bộ phận đều là Khinh Linh Đan, còn có một ít là Thường Phù Đan, chủ yếu là Trần Phỉ tự mình dùng.

Trần Phỉ đi ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua sắc trời, do dự một chút, đi về phía phòng của Quách Lâm Sơn.

Chỗ ở của Quách Lâm Sơn tốt hơn nhiều so với Trần Phỉ. Thấy Trần Phỉ đến, Quách Lâm Sơn có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhiệt tình mời Trần Phỉ vào trong phòng.

Một canh giờ sau, Quách Lâm Sơn tiễn Trần Phỉ ra ngoài.

"Tiểu sư đệ, ngộ tính của đệ thật bất phàm, những điểm khó khăn kia, người không trường kỳ tu hành Thông Nguyên Công căn bản không thể phát hiện, ngươi trong một đêm liền phát hiện."

Quách Lâm Sơn nhìn Trần Phỉ, trong ánh mắt có chút thán phục, nhưng đồng thời lại có chút đáng tiếc nói: "Chính là tu vi đệ bây giờ hơi thấp, mới vào Đoán Cốt Cảnh. Kế tiếp đệ còn cần cố gắng gấp bội, sớm ngày đột phá đến Luyện Tủy Cảnh, bằng không sau này tu luyện sẽ trở nên càng khó khăn."

"Đa tạ sư huynh chỉ điểm." Trần Phỉ chắp tay, nói: "Sư huynh dừng bước, không cần tiễn nữa."

"Đúng rồi, còn có một việc, qua vài ngày nữa, trong môn có một nhiệm vụ, vừa vặn giao cho chúng ta. Sư đệ tuy mới nhập môn, đến lúc đó cũng cần đi theo. Có thời gian, ta sẽ nói tỉ mỉ với đệ." Quách Lâm Sơn đột nhiên nói.

"Nhiệm vụ?" Trần Phỉ ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu.

"Sư đệ đi thong thả." Trên mặt Quách Lâm Sơn lộ ra nụ cười.

Trần Phỉ vẫy tay, đi về phía phòng của mình.

Không có tặng lễ, không làm khó dễ, cũng không đùn đẩy, vấn đề Trần Phỉ hỏi Quách Lâm Sơn, chỉ cần Quách Lâm Sơn biết, đều nhất nhất giải đáp.

Trần Phỉ thử nói tặng một chút đặc sản, kết quả sắc mặt Quách Lâm Sơn liền thay đổi. Đây là một hán tử không dụi cát bay vào mắt.

(DG: không dụi cát bay vào mắt: phép ẩn dụ, mô tả khái niệm và nguyên tắc của một người cầu toàn, người có thái độ rõ ràng đối với mọi việc)

"Lạc Tuấn, hắn có mưu đồ gì? Để cho ta bị Quách sư huynh đánh một trận?"

Trần Phỉ nhớ tới lời nói của Lạc Tuấn sáng sớm, lông mày hơi nhíu lại, nếu thật sự mạnh mẽ tặng lễ, thật đúng là có thể bị Quách Lâm Sơn ném ra ngoài.

Trần Phỉ quyết định buổi tối nói chuyện với Lạc Tuấn một chút, loại hành vi này, không được.

Màn đêm buông xuống.

"Cộc cộc cộc!"

"Ai vậy, đã trễ như vậy."

Thanh âm có chút không kiên nhẫn của Lạc Tuấn vang lên, mở cửa phòng, còn chưa thấy rõ người tới, một bóng đen đã đánh lên mặt.

Trong lòng Lạc Tuấn cả kinh, theo bản năng ngăn cản. Nhưng bóng đen kia tựa như dự đoán phản ứng của hắn, chỉ là thoáng biến chiêu, liền tránh qua cánh tay của hắn.

"Bành!"

Lạc Tuấn cảm giác gò má mình đau nhức, thân thể không tự chủ được ngã về phía sau. Còn chưa kịp bò lên, một cái bao tải từ trên trời giáng xuống, trùm hắn ở trong đó.

Đồng thời, Lạc Tuấn nghe được âm thanh cửa phòng mình bị dùng sức đóng lại, trái tim Lạc Tuấn thoáng cái luống cuống, đây là muốn giết người?

"Ai, là ai, trong Nguyên Thần Kiếm Phái, dám đả thương người, ngươi không muốn sống!"

Lạc Tuấn lớn tiếng hô lên, đồng thời hai tay huy động, muốn xé rách bao tải. Nhưng ngay sau đó, công kích như mưa rơi thẳng vào trên người hắn.

Lạc Tuấn lúc này ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, đã bị đánh lăn lộn đầy đất.

"Đừng đánh, đừng đánh, ngươi là ai, ta không có đắc tội với ngươi a... Đừng đánh..."

Vừa mới bắt đầu Lạc Tuấn còn kiên cường mắng to, nhưng một lát sau liền thê lương hô lên, kẻ tập kích này quá vô sỉ, chuyên môn đánh đầu và mặt hắn. Vết thương không nặng, nhưng đau quá, Lạc Tuấn không nhịn được cầu xin tha thứ.

Vừa mới bắt đầu Lạc Tuấn còn kêu to, đến cuối cùng trực tiếp bị đánh không còn khí lực kêu, nhiều lần đều bị đánh ngất đi, lại đau đớn tỉnh lại.

Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Tuấn yếu ớt tỉnh lại, theo bản năng co người, mới phát hiện đã không còn quyền đấm cước đá.

Cả người Lạc Tuấn đau nhức lột bao tải trùm mình, lộ ra một khuôn mặt vô cùng thê thảm, không phải mẹ ruột, cũng không thể nhận ra.

"Ai, rốt cuộc là ai a...... Quá khi dễ người......"

Lạc Tuấn ngồi dưới đất, nước mắt không chịu được từ khóe mắt chảy ra. Nước mắt chảy qua vết thương, hai má Lạc Tuấn đau đớn co quắp, ngũ quan đều chen chúc cùng một chỗ.

Thật sự đau quá.

Bạn đang đọc [Dịch] Long Tượng Kiếm Chủ của Nỗ Lực Cật Ngư

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    30

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!