Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thấy Tuyết Nhi đã tỉnh lại, Sở Sơ Nhan cũng lười để ý đến hắn.
- Tuyết Nhi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Tuyết Nhi vừa định mở miệng, Tổ An đã nói liên thanh như pháo:
- Vừa rồi ta đần độn rơi xuống hồ, Tuyết Nhi muội muội vì muốn cứu ta, không cẩn thận cũng trượt chân ngã xuống, may mắn ta biết bơi nên cũng miễn cưỡng đưa được nàng vào bờ.
Có trời mới biết là ai muốn giết hắn. Trước tiên không cần vạch mặt, đợi tìm thêm được nhiều thông tin rồi tính tiếp.
Sắc mặt Tuyết Nhi xanh xanh đỏ đỏ liên hồi, cuối cùng nàng không phản bác lời hắn.
- Thật là như vậy sao?
Sở Sơ Nhan nhìn Tuyết Nhi.
- Hai người các ngươi đều ướt đẫm, đi tắm rửa thay quần áo rồi ăn cơm.
Nói xong nàng phiêu nhiên rời đi.
Tổ An nhìn theo nàng, trong lòng không khỏi thầm chửi đậu xanh rau má, trời đã tối rồi mà nàng còn mặc áo trắng toát đi lả lướt, chân không chạm đất kiểu đó, ai không biết còn tưởng mình gặp quỷ cho xem!
Có điều hắn lập tức nhận ra một nan đề:
- Tuyết Nhi, đi đâu tắm rửa thay quần áo? Hay là chúng ta cùng tắm đi?
- Cútttt!
Tuyết Nhi tức giận nghĩ, nếu không phải lúc này ta đang áo quần không chỉnh tề, thì ta đã đánh cho mẹ ngươi cũng nhận không ra con mình rồi!
Nàng đau lòng nhìn đống bánh kẹo hạt dưa nằm vung vãi dưới đất, giậm chân hầm hừ một tiếng rồi chạy đi mất.
Cũng may sau đó Sở Sơ Nhan phái một gã sai vặt tới dẫn đường đưa Tổ An về phòng tắm rửa thay quần áo. Tổ An nhìn bộ dạng của mình trong gương, giống với bản thân hắn ở kiếp trước đến bảy tám phần, chỉ là thân thể này gầy gò hơn nhiều, nhưng như vậy hắn đã rất hài lòng.
- Quả nhiên vẫn đẹp trai như vậy, tuy còn kém Phan An Tống Ngọc, nhưng so với Tây Môn Khánh thì vẫn đẹp trai hơn nhiều.
Hắn vốn còn đang mong đợi lát nữa có thể cùng ăn cơm với bà xã từ trên trời rơi xuống, nào ngờ Sở Sơ Nhan không lộ diện, chỉ phái người đưa đồ ăn tới cho hắn.
- Bà mịa, xem ta là phạm nhân hay sao?
Lúc này Tổ An mới ý thức được dường như mình đã đánh giá quá cao địa vị của một cô gia ở rể trong thế giới này. Xem ra người ở rể đến tư cách được ngồi ăn cùng bàn với gia chủ cũng không có.
- Ta không thèm ăn đồ bố thí!
Tổ An không hiểu sao mình phải chịu đựng loại khuất nhục này, vừa định ném đồ ăn đi thì bụng hắn sôi lên ùng ục.
Tổ An cau mày, cuối cùng quyết định đại trượng phu co được dãn được, lập tức ăn sạch đống thức ăn vừa được mang tới. Phải công nhận phòng bếp của Sở gia làm đồ ăn ngon thật.
Ăn no căng bụng xong, Tổ An cảm thấy toàn thân thoải mái hơn rất nhiều, hắn bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên sinh tồn ở thế giới này như thế nào.
Tìm được giấy bút trong phòng, Tổ An viết một câu tiêu đề: Phương Pháp Sinh Tồn Ở Dị Giới.
Sau đó trong đầu hắn bắt đầu nhớ lại những thông tin trên internet kiếp trước, rồi bắt đầu không tự chủ được hoài niệm máy vi tính, hoài niệm trò chơi trên điện thoại di động, hoài niệm đám người thường xuyên khẩu chiến trên diễn đàn cùng hắn…
Không biết qua bao lâu, bên ngoài trời tối đen, Tổ An mới nhớ ra một chuyện.
Vừa nãy ta định làm gì nhỉ?
Nhìn xuống trang giấy chỉ có mỗi hàng tiêu đề, mí mắt Tổ An khẽ giật. Hắn vo tờ giấy lại thành một cục ném đi rồi quyết định ra ngoài dạo chơi, nhân tiện nhìn xem có thể dò la được tin tức gì hay ho không.
Đời này làm cô gia thật uất ức, Tổ An xưa nay vẫn thích lấy việc giúp người làm niềm vui, đương nhiên muốn thay chủ nhân của thân thể này xả giận, chấn chỉnh đạo làm vợ của Sở Sơ Nhan.
Tuy không quen thuộc đường đi nước bước trong trạch viện này, nhưng với tài hùng biện, hắn rất dễ dàng moi được chỗ ở của Sở Sơ Nhan. Còn chưa bước vào cửa Tổ An đã nghe tiếng Tuyết Nhi truyền ra từ trong phòng:
- Tiểu thư, ăn hạt dưa không?
- Không ăn. Ngươi cũng ăn ít lại đi, nghe nói cắn hạt dưa nhiều sẽ bị hỏng răng cửa đấy.
- Tiểu thư đừng hù ta nha… Phải rồi, gia hoả kia càng ngày càng quá phận, ta cảm thấy trước kia hắn còn thuận mắt hơn, chẳng biết hôm nay hắn bị cái gì nữa.
- Ta cũng cảm thấy hôm nay hắn không giống mọi ngày.
Sở Sơ Nhan gật đầu. Tổ An vừa cảm thấy toàn thân căng thẳng thì lại nghe nàng nói một câu.
- Có lẽ do bị sét đánh nên đầu óc hắn trở nên ngốc nghếch rồi.
Tổ An:
- ...
Tuyết Nhi vẫn còn bực tức không thôi.
- Tiểu thư, tối hôm qua gia hoả này dám làm ra chuyện như vậy, sao tiểu thư không trách mắng hắn?
Sở Sơ Nhan từ tốn đáp:
- Chuyện tối qua vô cùng kỳ quặc. Ngày mai ta sẽ cùng cha mẹ thương nghị một phen xem nên xử lý thế nào.
Tổ An nghe vậy trong lòng vui vẻ, không ngờ bà xã trên trời rơi xuống của hắn lại có IQ cao như vậy, xem ra không nên tin mấy tình tiết máu chó trong phim truyền hình.
- Thật là quá có lợi cho hắn.
Tuyết Nhi làu bàu.
- Sao thiên lôi không đánh chết hắn luôn cho rồi, vậy thì tiểu thư không cần phải trông chừng tên phế vật này nữa.
- Lời như vậy ngươi không được phép nói nữa.
Sở Sơ Nhan khiển trách.
Thấy các nàng một mực không nói tới chuyện té xuống ao, Tổ An thầm nghĩ có lẽ chuyện này không có liên quan đến bà xã mình. Không đúng, nữ nhân càng xinh đẹp càng biết gạt người, không thể buông lỏng cảnh giác.