Chương 52: [Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm

Hung thú chạy mất.

Phiên bản dịch 7037 chữ

“Được rồi, ta đã biết ý của các ngươi, nhưng mà Bạch Ngưng Mi các ngươi muốn tìm, thật sự không ở chỗ ta, các ngươi tìm ta cũng vô ích.”

 “Mặt khác, Ma Thiên Cuồng Giao, ta có biện pháp chế phục, các ngươi không cần người có thiên huyết chí dương.” Từ Dương thản nhiên nói.

Nếu những người này cũng đã tới, Từ Dương cũng vừa lúc nói những tính toán của hắn cho bọn họ.

“Đại nhân, người có biện pháp gì?” Triệu Thiên Vũ nghe vậy hơi kinh ngạc, rất cung kính nói.

 “Chuyện này, ta nói với ngươi nói cũng vô dụng. Không bằng như vậy đi, thế lực đằng sau các ngươi là ai, ta đi nói chuyện với quản sự của các ngươi một chút.” Từ Dương nói.

 “Tại hạ là người của phân bộ Linh Bảo Các ở quận Thiên Vũ.” Triệu Bạch vũ nói.

 Từ Dương nghe vậy, sắc mặt có chút quái dị, lại là tu sĩ Linh Bảo Các.

 Hắn giống như vừa mới diệt phân bộ Linh Bảo Các ở Tề Châu, giết không ít tu sĩ Linh Bảo Các. Nếu như không có ngoài ý muốn, hiện tại hắn chính là cừu địch của Linh Bảo Các.

 “Hóa ra là Linh Bảo Các.” Từ Dương gật gật đầu, nhìn xem những người này, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, không biết suy nghĩ cái gì.

 Triệu Thiên Vũ bị ánh mắt của Từ Dương nhìn cho toàn thân run rẩy, giống như chỉ sợ Từ Dương hiểu lầm, vội vàng nói:

 “Từ đại nhân, mặc dù chúng ta là người của Linh Bảo Các nhưng mà chúng ta còn không nhận mệnh lệnh của phía trên. Hơn nữa, căn cứ vào điều tra của chúng ta, phân bộ Tề Châu bị hủy diệt hoàn toàn chính là do bọn họ gieo gió gặt bão, không liên quan đến đại nhân ngài.”

 Từ Dương thấy bộ dáng Triệu Thiên Vũ khẩn trương, nở nụ cười.

 Triệu Thiên Vũ gấp gáp giải thích như vậy là bởi vì sợ Từ Dương bỗng nhiên bắt hắn khai đao.

 “Hảo, chuyện của phân bộ Tề Châu này coi như bỏ qua.”

 “Tốt tốt tốt.” Triệu Thiên Vũ vội vàng nói, chuyện này đối với Linh Bảo Các mà nói, có bỏ qua hay không, không quan trọng. Ngược lại, đừng để cho hắn ta phải đánh nhau với Từ Dương là được rồi.

 “Tốt rồi, những chuyện khác trước tiên khó mà nói, ngươi dẫn ta đi Thiên Dương Tông, ta đi cùng người của Thiên Dương Tông nói một chút, ta biết cách chế phục Ma Thiên Cuồng Giao.” Từ Dương thản nhiên nói.

 Triệu Thiên Vũ mặc dù không tình nguyện, nhưng mà cũng chỉ có thể dựa theo Từ Dương yêu cầu mà làm.

 Mặc dù lần này mục tiêu của hắn ta là người của Bạch gia, nhưng mà nghĩ đến, đem Từ Dương mang đến Thiên Dương Tông, cũng có thể giao nộp.

 “Tốt, ngài đi theo ta.” Suy nghĩ một chút, Triệu Thiên Vũ thở dài một cái, bỗng nhiên, hắn ta từ trong túi trữ vật, quăng ra một thuyền nhỏ lớn chừng cỡ bàn tay.

 Thuyền nhỏ có kích thước khoảng bàn tay, nhanh chóng bành trướng to như một gian phòng vậy.

 “Linh thuyền ư?”

 Từ Dương lẩm bẩm một tiếng, hơi kinh ngạc, không nghĩ tới, người tên Triệu Thiên Vũ này lại còn có linh thuyền đấy.

 Linh thuyền là một loại phương tiện giao thông. Cái của Triệu Thiên Vũ chỉ có thể coi là linh thuyền cỡ nhỏ.

 Những cái linh thuyền to lớn có thể đặt vừa một ngọn núi hoặc một vài linh thuyền không gian, mặc dù bề ngoài không lớn, nhưng mà bên trong lại có một phương thế giới.

 Nhưng mà, loại linh thuyền kia, căn bản cũng không phải là thứ mà loại cấp bậc như Triệu Thiên Vũ có thể biết đến.

Hạ trùng không thể ngữ băng (côn trùng mùa hè không thể chịu được cái lạnh của băng tuyết).

Nhưng mà, Linh Bảo Các lại có thể có nắm giữ linh thuyền, cũng làm cho Từ Dương cảm thấy kinh ngạc.

Như thế xem ra, Linh Bảo Các vẫn còn có chút tài lực, lại có thể nắm giữ những vật này.

...

Không bao lâu sau, Từ Dương đi tới Thiên Dương Tông, nếu như đổi lại là tu sĩ khác tự mình hành tẩu thì e rằng cần gấp mấy lần thời gian.

“Dừng lại, các ngươi là người nào!” Linh thuyền tại hạ xuống trước sơn môn của Thiên Dương Tông, có rất nhiều đệ tử Thiên Dương Tông đến đây kiểm tra.

Triệu Thiên Vũ móc trong ngực ra một tấm lệnh bài kim quang lóng lánh.

Trên lệnh bài rồng bay phượng múa khắc hoạ mấy chữ trưởng lão phân bộ Linh Bảo Các quận Thiên Vũ.

Những đệ tử Thiên Dương Tông kia tiến đến kiểm tra lập tức trở nên cung kính.

Từ Dương liếc nhìn Triệu Thiên Vũ một cái, không ngờ rằng hắn ta lại là một trưởng lão.

“Từ đại nhân, bây giờ chúng ta đã đi tới Thiên Dương Tông, kế tiếp, người muốn làm gì.” Triệu Thiên Vũ hỏi.

Từ Dương vừa cảm thụ một chút hoàn cảnh chung quanh, quả nhiên, dương khí nơi này cao hơn những nơi khác gấp mấy chục lần, dùng để giam giữ âm tà chi vật, không còn gì tốt hơn.

“Vì sao ta không hề cảm nhận được một chút âm tà khí nào ở đây?” Từ Dương nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm.

“Trước tiên tìm được tông chủ Thiên Dương Tông rồi nói.” Từ Dương lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ.

Bởi vì có Linh Bảo Các cho nên Từ Dương tiến vào Thiên Dương Tông vô cùng nhẹ nhõm, tìm được tông chủ Thiên Dương Tông.

Tông chủ Thiên Dương Tông tên Hứa Long, là tu sĩ Nguyên Anh kỳ hậu kỳ. Thứ khiến người ta chú ý nhất chính là chòm râu màu trắng kéo dài tới đất của ông ta.

Từ Dương nhìn hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Buổi tối lúc ngươi đi ngủ, râu mép của ngươi đặt ở chỗ nào.”

Một giây sau, Hứa Long hóa đá, sửng sốt hồi lâu, mới sâu kín nói:

“Kể từ 100 năm trước, có người hỏi ta vấn đề này nhưng ta cũng không đi ngủ, vốn dĩ hiện tại ta đã quên đi, ngươi lại nhắc tới khiến lão phu mới nhớ lại.”

Từ Dương khóe miệng co giật rồi hỏi.

“Đã như vậy, sao ngươi không cắt đứt râu mép đi, tại sao muốn để râu ria dài như vậy.”

Hứa Long hơi nở nụ cười, nói: “Ta biết ngươi là vì ma Ma Thiên Cuồng Giao mà đến, đã như vậy, ta cũng nói thẳng luôn.”

“Râu mép của ta, là một loại tài liệu dung để phong ấn Ma Thiên Cuồng Giao, lão phu lưu lại mấy trăm năm, rốt cục lưu đến dài như vậy.”

Từ Dương cửa hàng gật gật đầu, bỗng nhiên nói: “Thế nhưng Ma Thiên Cuồng Giao đã không còn ở nơi này.”

 Hứa Long sửng sốt vài giây đồng hồ, sau đó ha ha ha cười lớn nói: “Tiểu hữu thật là hài hước, mặc dù Thiên Dương Tông ta phong ấn đã nhiều năm như vậy, quả thật có dấu hiệu nới lỏng hơn, nhưng mà hung thú kia muốn trốn thoát cũng là chuyện không thể nào.”

 “Thế nhưng ta không phát hiện bất kỳ âm tà gì có ở chỗ này của các ngươi, hung thú hẳn phải có khí tức này.” Từ Dương mỉm cười thản nhiên nói.

Thấy Từ Dương chắc chắn như vậy, Hứa Long cũng có chút không quá xác định.

 Bỗng nhiên, ông ta nhớ tới, khi phong ấn nới lỏng hung thú hẳn là sẽ điên cuồng xung kích trận pháp phong ấn mới đúng, thế nhưng trận pháp phong ấn, lại yên lặng, không xảy ra chuyện gì.

 “Thế nhưng không thể thế được. Nếu như nó đi ra thì chẳng phải nên khuấy gió nổi mưa, thế nhưng quận Thiên Vũ, cũng không có chuyện gì xảy ra.”

 Hứa Long lắc đầu, lại nói.

 “Các ngươi cũng đánh giá quá thấp một con hung thú thông minh rồi. Nó vừa mới ra ngoài, thực lực bị hao tổn, tu vi không mạnh bằng lúc trước, thật vất vả chạy ra được, không tu dưỡng sinh khí còn chạy loạn khắp nơi, chờ các ngươi phong ấn nó lần nữa hay sao.”

 Hứa Long bây giờ đã không nén được tức giận, bỗng nhiên đứng lên, nói: “Hung thú có ra ngoài hay không, đi vào trong phong ấn xem là biết thôi.”

 “Tốt.” Từ Dương gật gật đầu. Hắn cũng chỉ phán đoán, chuyện cụ thể, Từ Dương kỳ thực vẫn mông lung, đi xem một chút cũng tốt.

Bạn đang đọc [Dịch] Luyện Khí Mười Vạn Năm của Chước Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    288

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!